Chương trước
Chương sau
Tín hiệu lúc thì to rõ, lúc lại trầm thấp, giống như lan truyền trong không gian, không rõ bắt nguồn từ đâu, nhưng lại lượn lờ khắp nơi. Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Nhiều cao thủ của giới thế tục suýt chút nữa thì tinh thần thất thủ, chỉ cảm thấy tín hiệu đó giống như tín hiệu ma, ngay cả linh hồn cũng có thể hút vào trong đó.

Các cao thủ vô cùng kinh ngạc vì tín hiệu này, nhưng lại không biết nó đến từ đâu. Tuy nhiên, những tu sĩ của tiểu thế giới như Thi Trảm Nguyên, Lạc Thiên Long đều đổi vẻ mặt.


Ngay cả Ma Tây Loner cũng không khỏi sợ hãi kêu lên.

“Tín hiệu tập hợp Huyền hồn?”.

Khi tiếng báo hiệu vang lên, bốn người nhóm Lạc Thiên Long vốn đang đồng thời tung ra sát chiêu với Diệp Thiên chợt cứng cả người, dừng động tác.

“Sao lại như vậy?”.

Tu Kiệt Khải nhíu mày, Kim Cương Pháp Tướng ở sau lưng tan biến, nhìn về phía ba người còn lại.

Ba người Lạc Thiên Long, Vạn Quy Nông, Dương Vân Hận cũng xua tan chân lực gần như cùng một lúc, lùi về sau mấy chục trượng, dừng tấn công Diệp Thiên.

“Hả?”.

Cảm giác được ý chí chiến đấu của bốn người nọ biến mất, Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, cảm thấy kì quái.

“Là vì tín hiệu đó sao?”.

Cậu nhìn quanh, phát hiện bốn người nọ quả thật không còn động tác gì nữa, ngược lại giống như đang dùng chân lực truyền âm, âm thầm nói chuyện gì đó.

Có vẻ Thi Trảm Nguyên cũng tham gia, năm người âm thầm truyền âm một lúc rồi chợt bước chân ra, giữa hai bàn tay họ có ánh sáng vàng dâng lên, sau đó đan xen vào nhau. Một cánh cửa rộng lớn màu vàng xuất hiện trên không trung, chính là “Tiên Môn” để bọn họ xuyên qua tiểu thế giới đến đây.

Tu Kiệt Khải hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên, sau đó bỗng giậm chân, phóng vọt đi, lao thẳng vào ánh sáng vàng, biến mất không còn tung tích.

“Hừ, nhóc con, xem như cậu may mắn!”.

Ánh mắt của Dương Vân Hận lạnh băng, hừ một tiếng, cũng bước chân ra, bước vào trong Tiên Môn.

“Hả?”.

Hai người cảnh giới truyền thuyết lần lượt rời đi khiến ánh mắt Diệp Thiên nghiêm lại, các cao thủ đứng quanh xem trận chiến cũng mờ mịt không hiểu.

Trước kia, rõ ràng đám Dương Vân Hận đã có quyết tâm giết chết Diệp Thiên, cùng tung ra sát chiêu. Nhưng chỉ chớp mắt, bọn họ lại rời khỏi chiến trường, tiến vào Tiên Môn, khiến mọi người nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Chẳng lẽ tín hiệu đó triệu hồi bọn họ về tiểu thế giới?”.

Diệp Thiên lắng nghe tiếng báo hiệu, trong lòng chợt nghĩ.

Đúng lúc đó, Vạn Quy Nông cũng phất tay áo, nháy mắt bước vào trong Tiên Môn.

“Nhóc con, mạng của cậu tạm thời để đó, đợi bọn ta quay lại thế tục lần nữa, lúc đó sẽ là ngày chết của cậu!”.

Lạc Thiên Long liếc xéo Diệp Thiên. Dứt lời, ông ta cũng chuẩn bị đuổi theo ba người nọ. Ngay lúc ấy, Diệp Thiên bước lên trước một bước, giữa lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa sáng rực.

“Đánh xong muốn chạy là chạy à? Trên đời làm gì có chuyện hời như vậy?”.

Cậu cười nhạt, khép năm ngón tay lại, đường chỉ tay tinh tế rõ ràng, đột ngột đánh ra một chưởng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.