Chương trước
Chương sau

“Nhóc Diệp Thiên, mặc dù cháu có thiên phú nhưng dù sao thì còn ít trải nghiệm quá!”

“Chịu thiệt một chút sẽ có ích cho con đường tu luyện của cháu hơn”.


Ông ấy đã thầm đưa ra quyết định không ra tay vì Diệp Thiên mà chỉ đợi đến khi nào Diệp Thiên không cầm cự được nữa thì mới ra mặt giữ lấy cậu.

Giờ ông ấy chỉ muốn bốn người này dạy cho Diệp Thiên một bài học, nói cho cậu biết thế nào là người tu tiên chính hiệu! Bàn tay khổng lồ ập xuống, đôi mắt Diệp Thiên sáng như sao. Cậu tung ra một đấm.

Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn! Ầm.

Cú đấm màu lam kéo dài thườn thượt hàng chục thước va chạm trực tiếp với chưởng đánh khổng lồ kia. Hai luồng sức mạnh nổ tung trong không gian, áp lực chèn ép tới kinh người. Cát dưới chân tạo thành những cái hõm sâu không lồ.

Hai nguồn sức mạnh đụng độ và duy trì tầm mười giây thì cơ thể Diệp Thiên khẽ rung lên sau đó bay bật ra. Chân cậu ma sát hàng trăm mét tạo thành vệt khí dài trong không trung. Còn Tu Kiệt Khải thì vẫn đứng yên tại chỗ như chẳng hề hấn gì.

“Hỏng rồi, Diệp Lăng Thiên thật sự không đỡ được rồi!”

Đạm Đài Tô Mộc kẽ kêu lên. Trước đó Diệp Thiên dùng một chiêu là có thể giết được Lư Tịnh Trai. Còn giờ đây thì dường như cậu đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Trong thế giới trần tục, Diệp Thiên chắc chắn là kẻ mạnh số một nhưng đối diện với những người của Huyền Môn ở tiểu thế giới thì họ có thể chèn ép cậu chỉ bằng một chiêu. Đây chính là sự chênh lệch, không tránh được việc khiến người khác cảm thấy thất vọng.

“Sức mạnh khủng khiếp quá, khác hoàn toàn với chân nguyên!”

Diệp Thiên bị tấn công thụt lùi hàng trăm dặm, ánh mắt đanh lại. Cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên với sức mạnh của chưởng đánh mà đối phương vừa tung ra.

Tới lúc này thì cậu cũng phải thừa nhận ràng mình đã xem thường sức mạnh của những người tu tiên của tiểu thế giới. Hừ.

Tu Kiệt Khải với đôi mắt lấp láy. Kim Cương Pháp Tướng đứng sau lưng Tu Kiệt Khải giống như một người khổng lồ.

“Không phải vừa rồi cậu nói người tu tiên chỉ đến như vậy thôi sao? Giờ cậu cảm thấy thế nào?”

“Cái nhìn của kẻ phàm nhân cũng chỉ nông cạn tới vậy mà thôi. Cậu dựa vào chút thông minh của mình mà đòi chống lại chúng tôi sao. Đúng là nực cười!”

Tu Kiệt Khải vừa dứt lời thì lại giơ tay lên. Kim Cương Pháp Tương cũng giơ tay lên theo, sau đó cả cánh tay đập mạnh xuống giống như núi đổ.

Luồng khí lưu khổng lồ cũng theo đó ập tới và khóa chặt không gian xung quanh Diệp Thiên. Nơi mà Diệp Thiên có thể tránh được thì cũng bị ba người tu tiên còn lại khóa chặt. Cậu căn bản không thể chạy trốn, đành phải đỡ trọn đòn tấn công.

Mái tóc đen của Diệp Thiên bay phần phật trong gió. Đôi mắt cậu dấy lên ánh sáng xanh. Cậu siết chặt nắm đấm khiến cho cơ thịt của cánh tay trở nên rắn chắc hơn bao giờ hết.

Tam Tuyệt Quyền, Phong Thiên Địa! Cậu xuất quyền đấm, lần này không còn thấy ảo ảnh của quyền đấm mà thày vào đó là tiếng gầm gào vang vọng trong không gian.

Cú đấm của Diệp Thiên mang theo ánh sáng xanh lam dội thẳng vào cánh tay khổng lồ kia.

“Rầm!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.