Chương trước
Chương sau


Ông ấy mỉm cười rồi nói tiếp: "Sức mạnh đỉnh cao trên người cháu ông đã cảm nhận được rồi, tố chất như cháu cũng phải đứng đầu nhà họ Thi chúng ta đấy!"

"Hôm nay ông cháu đã gặp được nhau ở đây thì tốt quá, đợi lát nữa xong hết mọi chuyện cháu theo ông về nhà họ Thi nhé!"


"Trong người cháu đang chảy dòng máu hào hùng của nhà họ Thi chúng ta, mặc dù không thuần túy nhưng chỉ cần ông chỉ điểm, sau này Tứ Tượng Tông chắc chắn sẽ có chỗ đứng của cháu!"

"Đúng rồi, cháu họ Diệp, từ giờ về sau sửa thành họ 'Thi' theo ông nhé, để ông tặng cháu một cái tên, tên 'Quan Vũ', cháu thấy thế nào?"

Trong mắt Thi Trảm Nguyên, mặc dù Thi Tú Vân là con gái nhưng lại là thánh nữ mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Thi, địa vị thân phận vô cùng cao quý, Diệp Thiên là con trai của bà ấy, mang trong mình dòng máu của nhà họ Thi, đương nhiên cũng thuộc về nhà họ Thi, mang họ 'Thi' mới phải.

Từng câu từng chữ của ông ấy đều tỏ ý sắp xếp hết cho Diệp Thiên, không cho cậu phản bác lại, giống như Diệp Thiên phải làm theo sự sắp xếp của ông ấy là chuyện đương nhiên vậy.

Trên bãi cát vàng, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên, tất cả đều mang sự ngưỡng mộ vô bờ bến.

Vừa rồi là được Ma Tây Loner để mắt tới, bây giờ lại là người đại diện của Tứ Tượng Tông tiểu thế giới đưa thẳng Diệp Thiên vào Huyền Môn, đây là cơ hội mà bọn họ nằm mơ cũng muốn, vậy mà Diệp Thiên lại có được như trở bàn tay, điều này khiến bọn họ đỏ mặt tía tai.

Dù là Tứ Tượng Tông của Huyền Môn hay thần điện Thái Dương đại diện cho gia tộc Ireland, Diệp Thiên chọn con đường nào thì cánh cửa trường sinh vẫn mở ra với cậu.

Trong khi mọi người đang chờ quyết định của Diệp Thiên thì cậu đột nhiên trầm giọng nói.

"Ông già, ông lớn tuổi quá nên hồ đồ rồi sao?"

Diệp Thiên liếc mắt nhìn, sâu trong đôi mắt mang sự lạnh lẽo đến cực hạn.

"Diệp Thiên tôi đầu đội trời chân đạp đất, chỉ mình tôi, dòng máu trong cơ thể tôi là thuộc về mẹ tôi chứ không phải nhà họ Thi!"

"Nhà họ Thi có tư cách gì để sửa họ của tôi?"

Cậu cười lạnh rồi khinh thường nói: "Võ thuật của Diệp Thiên tôi đều là do tôi tự học tự sáng tạo, chẳng cần ai chỉ bảo! Ông không xứng!"

"Có chỗ đứng trong Tứ Tượng Tông? Thật là nực cười!"

"Đừng nói là Tứ Tượng Tông nhỏ bé, cho dù là cả tiểu thế giới tôi cũng chẳng quan tâm!"

Giọng nói của Diệp Thiên vang vọng khắp không gian khiến mọi người kinh ngạc.

Thi Trảm Nguyên không ngờ rằng Diệp Thiên lại dám nói như vậy với ông ấy, nhà họ Thi lớn như vậy mà, đến cả Thi Tú Vân bướng bỉnh còn phải cung kính với ông ấy, vậy mà Diệp Thiên lại hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn gọi ông ấy là ông già.

Ông ấy còn chưa kịp nổi giận thì trong năm người đại diện còn lại của Huyền Môn đã có người lên tiếng quát mắng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.