Chương trước
Chương sau


“Ầm!”

Họ chưa kịp nói hết lời đã lại có một tia sáng khác bắn ra, đuổi theo phía sau tia sáng trước đó rồi chìm vào sâu trong sa mạc.


Mấy người họ còn đang kinh ngạc thì đột nhiên một tiếng nổ đã vang lên.

Bọn họ hốt hoảng nhìn lại, chỉ thấy hàng trăm tia sáng ở phía cuối chân trời cứ nối tiếp nhau, từ xa đến gần rồi biến thành những tia sáng mỏng manh, lần lượt xuyên qua bầu trời. Chúng mang theo cả gió lớn, thổi bãi cát vàng bay tung tóe.

“Trời, đây là… thần linh sao?”

Tám người lập tức quỳ xuống, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và thành khẩn.

Hàng trăm tia sáng này chính là ba trăm lẻ tám cao thủ đến từ vùng biển Thái Bình Dương.

Một khi Tiên Môn mở ra, đại diện của sáu môn phái Huyền Môn của tiêu thế giới đều có mặt, chỉ cần một câu nói đã khiến bọn họ xông pha.

Lúc này, trong tay mỗi người đều cầm một lá bùa ánh sáng. Bọn họ coi trọng nó như mạng sống, vì cuối cùng, số lượng bùa ánh sáng trong tay họ sẽ quyết định bọn họ có được tiến vào tiểu thế giới hay không.

Danh sách ứng viên lần này không quá hai mươi người, trong số ba trăm linh tám người này, đa số đều biết mình không còn chút hi vọng nào. Nhưng bọn họ vẫn không muốn từ bỏ, vẫn muốn thử sức, chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện.

Lúc này, ba trăm lẻ tám người đều đang tụ họp lại sa mạc Bắc Phi, chỉ đợi chỉ thị từ đại diện sáu môn phái Huyền Môn là sẽ nổ ra một trận đại chiến.

Long Định Thiên dẫn đầu một nhóm của liên minh võ thuật toàn lực chờ đợi. Mà đối diện với bọn họ là các tổ chức bảo vệ tổ quốc của các nước phương Tây đều rất lớn mạnh.

“Long Định Thiên, trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, giáo triều tôi còn chưa xuất hiện. Lần này, tôi lại muốn được học hỏi ông, người bị mười sáu thẩm phán vương của viện trọng tài ép cho chạy trối chết rốt cuộc có bản lĩnh thế nào!”

Hồng y Chủ giáo nhìn Long Định Thiên, ánh mắt rực lửa.

Tên ông ta là Reuters, từ hai trăm năm trước đã tiếp quản giáo triều, trở thành Giáo hoàng. Mà ngay vào một trăm năm mươi năm trước, viện trọng tài tấn công dữ dội giáo triều, lúc đó ông ta lại đang trong thời gian bế quan. Giáo triều thiếu đi sức chiến đấu đỉnh cao của ông ta, đối mặt với sự tàn nhẫn của mười sáu vị thẩm phán vương chỉ có thể rút lui, cuối cùng buộc phải phong ấn tại núi, mất đi vẻ vinh quang.

Ông ta lập lời thề, một khi xuất quan trở về sẽ phải tìm viện trọng tài đòi sạch nợ. Nhưng giờ viện trọng tài đã bị Diệp Thiên tiêu diệt, mà Diệp Thiên lại chết vì bom oxygen. Ông ta đương nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu liên minh võ thuật.

“Hừ, Reuters, người đứng đầu liên minh võ thuật của tôi còn chưa đến lượt ông thách đấu đâu!”

Long Định Thiên chưa đáp lời, Đạm Đài Tô Mộc đứng bên cạnh đã bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng.

“Ông muốn đấu thì đấu với tôi đây này!”

“Nữ thần Đạm Đài ư?”. Nghe thấy lời Đạm Đài Tô Mộc, Hồng y Giáo chủ khẽ nheo mắt, đáy mắt vụt qua tia sợ hãi.

Ba người có sức chiến đấu mạnh nhất liên minh gồm Long Định Thiên, Trí Đức và Đạm Đài Tô Mộc. Sự thật là ba người họ đều nhận được sự công nhận hàng đầu, tuy rằng Long Định Thiên từng được gọi là cao thủ số một Hoa Hạ, nhưng nói về thực lực thật sự thì ba người này khó mà phân cao thấp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.