Chương trước
Chương sau
“Diệp Lăng Thiên, cậu đã không còn nữa, nhưng Liên minh Võ đạo chúng tôi sẽ tiếp tục kéo dài tinh thần võ đạo của cậu!”

“Trận chiến này, tôi sẽ cố hết sức cướp quang phù của võ giả phương Tây, cũng coi như báo thù cho cậu!”

Vừa dứt lời, bàn chân ông ta dậm mạnh, hóa thành một vệt sáng trắng, biến mất ở cuối chân trời.


Vùng đất vốn sôi trào ầm ĩ lập tức trở nên im ắng tĩnh mịch, chỉ còn âm thanh trập trùng của sóng biển, ba trăm linh tám vị cao thủ thời nay thi nhau rời đi, để lại tôm cá thối nát trôi nổi trên mặt biển, không người nào ngó ngàng đến.

Gió biển tung bay, thủy triều dâng trào, thời gian một tiếng thoáng cái trôi qua.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ở nơi sâu trong đáy biển tỏa ra ánh sáng màu vàng, hình ngôi sao sáu cánh khổng lồ hiện ra, bên trong có một chút ánh sáng màu lam, dường như ánh sáng màu lam bị nó trói buộc, không cách nào thoát ra.

Nhưng chỉ ngay sau đó, bỗng nhiên hình ngôi sao sáu cánh khổng lồ này xuất hiện vết nứt, từ sáu góc nhọn dần dần kéo dài vào bên trong, che kín toàn bộ trận pháp, cuối cùng, chỉ thấy ánh sáng màu vàng nổ tung, hình ngôi sao sáu cánh này cũng vỡ nát theo.

“Uỳnh!”

Một cột nước hình tròn khổng lồ từ dưới đáy biển phóng thẳng lên trời, cao đến hơn trăm mét.

Sau đó, cột nước bị phá vỡ tung, từ bên trong hiện ra một bóng hình thon dài thẳng tắp.

Toàn thân cậu tỏa ra ánh sáng màu lam óng ánh, làn da trắng nõn trong suốt, giống như vừa giành được cuộc sống mới, trong khoảnh khắc cậu mở mắt ra, một luồng sức mạnh vô hình khổng lồ chia cắt nước biển trước người làm hai, kéo dài hơn nghìn mét.

“Đây là phá trước rồi xây lại, xem ra tôi chọn đúng rồi!”

Khóe miệng cậu nở nụ cười tà ác, giữa hai mắt bùng lên ánh sáng thần thánh, giống như bậc đế vương của ngày xưa! Lúc này Đế Vương Bất Bại hùng bá thiên hạ đã trở về rồi!



Trên đảo Gilbert, vì trận chiến giữa Diệp Thiên và hạm đội thứ ba của Hợp chúng quốc, cũng bởi bom phá hủy oxygen mà tạo thành cả một vùng lớn tôm cá chết chóc, gần như đã trở thành cấm địa của ngư dân vùng này, họ không dám lại gần.

Ngoại trừ một tiếng trước, vì Tiên Môn mở rộng cửa nên các cao thủ hoàng cấp vương cấp khắp nơi trên thế giới tề tựu, không một ai không tới.

Nhưng ngay tại lúc ấy lại có một chiếc thuyền nhỏ chạy dọc theo bờ biển, hướng về phía đảo Gilbert.

Có hai dáng người xinh đẹp đứng trước mũi tàu, hai người ấy đều là quốc sắc thiên hương, nhan sắc trông sang trọng, có thể xứng tầm làm hoa khôi của trường đại học, có thể so sánh được với cả các minh tinh thiên hậu với nét đẹp chói lọi. Nhưng vào lúc này, trên lông mày của họ hiện lên vẻ tuyệt vọng và nỗi buồn sâu sắc.

Xung quanh ngập tràn mùi hôi thối nồng nặc từ vô vàn xác chết của cá và tôm. Đây tuyệt đối chẳng phải nơi để các mỹ nhân quyến rũ thế này ghé tới, nhưng hai người này lại không ngần ngại mà mua chiếc thuyền này chỉ để có thể đi tới đây một chuyến.

“Hai cô đến đây rốt cuộc là muốn tìm thứ gì à?”

Người chủ cũ của chiếc phà đang lái tàu cho họ. Dù cho ông ta có là người thường xuyên trên tàu biển cũng không chịu nổi mùi hôi thối khó chịu xung quanh. Đầu ốc ông ta choáng váng, hỏi han hai cô gái.

“Chúng tôi tới tìm người, phiền ông cứ tiếp tục đi đến đảo Gilbert giúp!”

Một trong hai cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, miễn cưỡng cười nói.

“Tìm người á?”

Người chủ cũ của thuyền nhăn mày lại.

Xung quanh toàn xác tôm xác cá, cái nơi biển cả rộng lớn này có thể tìm ra ai được chứ?
Nếu như không phải do hai người này chịu chi, ông ta tuyệt đối sẽ không đến cái nơi quỷ quái này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.