Chương trước
Chương sau
Nhớ lại Diệp Thiên từng nói với cô, khi Tiên Môn mở ra đồng nghĩa người của tiểu thế giới sẽ bước vào thế tục, đến lúc đó cuộc chiến hoàng cấp cuốn cả thế giới vào sẽ hoàn toàn khởi động.

“Soạt!”.

Một luồng sáng vàng chiếu thẳng từ trong cánh cửa ra ngoài, sau đó ánh sáng chói lọi lan tỏa từ mặt biển bên dưới ra xung quanh, hình thành một vòng cung tròn cực kì to lớn.


Khoảnh khắc đó, Hoa Lộng Ảnh cảm giác được một luồng linh khí mạnh mẽ tràn ra từ trong cánh cửa. Linh khí này dồi dào, tinh khiết hơn linh khí ở bất cứ nơi nào mà cô đã từng đi qua trong hai mươi năm cuộc đời.

“Đây chính là linh khí đến từ tiểu thế giới sao?”.

Hoa Lộng Ảnh lại chấn động trong lòng. Nhìn cánh cửa cao trăm trượng khổng lồ trên bầu trời, cô không khỏi suy nghĩ rốt cuộc thực lực phải đạt đến trình độ đáng sợ thế nào mới có thể dùng sức mạnh mở lối đi giữa hai không gian, để giới thế tục và tiểu thế giới kết nối với nhau, để người của tiểu thế giới có thể xuống thế tục.

Cô hầu như không cần hoài nghi, đó phải là sức mạnh vượt trên hoàng cấp. Cho dù là hoàng cấp đứng cao nhất thế giới hiện nay cũng còn thua kém rất nhiều. Ngay cả người mạnh như Diệp Thiên e rằng cũng còn cách cấp bậc đó rất xa.

Khó mà tưởng tượng được, nếu cao thủ như vậy xuống thế gian, trên thế giới hiện nay có ai có thể chống lại được?

“Ồ?”.

Dưới cánh cửa ánh sáng khổng lồ, cô ngồi trên cano lại hóa ra nhỏ bé như cát bụi, khiến cô không dám có hành động gì.

Nhưng cô đợi một lúc lâu lại phát hiện trong cánh cửa ánh sáng đó không hề có bất cứ động tĩnh nào. Sau khi cánh cửa khổng lồ mở ra cũng không có ai đi ra từ cánh cửa đó.

“Chuyện này là sao? Lẽ nào đây không phải Tiên Môn?”.

Cô khẽ giọng lẩm bẩm, vô cùng thắc mắc, nhưng lại không thể biết gì thêm.

Cô hiểu rõ bây giờ mình còn cách cấp bậc đó quá xa, cho dù cô đứng đầu thế hệ trẻ tuổi xuất sắc nhất Hoa Hạ vẫn không thể chạm tới.

Nghĩ đến đây, cô cũng không quan tâm đằng sau cánh cửa ánh sáng đó rốt cuộc là thứ gì, hay có ai bước ra từ đó nữa. Cô chỉ liếc nhìn nó một cái, sau đó điều khiển cano lướt đi.

Nhưng cô lại không biết, vào lúc cánh cửa ánh sáng xuất hiện, các cao thủ đỉnh cao ở mọi nơi trên thế giới đều cảm nhận được.

“Ồ?”.

Tại Ba Thành, Pháp Bang, một ông lão mặc áo đỏ đang tỉa tót hoa lá trong vườn. Đúng lúc này, ông ta bỗng run tay, ba nhành lá giữa lưỡi dao bị cắt đứt.

Chốc lát sau, ông ta lập tức tuyên bố, giọng nói giống như chuông lớn vang vọng giữa không khí, chấn động bốn phía.

“Tôi lấy danh hiệu Giáo hoàng, ra lệnh cho toàn bộ giáo chúng của Giáo triều lập tức tập hợp!”.

“Tiên Môn đã mở, vinh quang của Giáo triều chúng ta phải phổ độ thế gian!”.

Ông ta vừa dứt lời, ở Ba Thành, Pháp Bang ngày hôm ấy, vô số tia sáng từ bốn phương tám hướng xông thẳng trời mây, hội tụ tại vườn hoa rất bình thường này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.