Chương trước
Chương sau
Ở thủ đô, Diệp Thiên dẫn theo Diệp Tinh, Đàm Băng Băng, Tiêu Thiến Tuyết ba người, vừa bước ra khỏi sân bay đã có một chiếc Rolls-Royce Phantom đợi sẵn ở cửa.

"Cậu cả, cậu đã trở lại, ông chủ và lão phu nhân rất nhớ cậu!"

Một người đàn ông đứng tuổi cung kính đứng bên cạnh chiếc xe, cúi đầu chào Diệp Thiên, đó chính là bác Phúc, quản gia lớn của nhà họ Diệp.


Bác Phúc năm nay đã gần sáu mươi tuổi, vào làm việc cho nhà họ Diệp từ năm ba mươi, tính đến nay đã gần ba mươi năm.

Diệp Thiên mỉm cười rồi gật đầu với bác Phúc, mặc dù nhà họ Diệp có lỗi với cậu, nhưng bác Phúc là một trong những người đối xử tốt nhất với cậu hồi đó, ông luôn dành rất nhiều sự tôn trọng cho Diệp Thiên.

Bác Phúc nhìn người thanh niên cao lớn đẹp trai trước mặt, trong lòng không khỏi xúc động, đến nỗi phớt lờ cả cậu hai Diệp Tinh.

Nghĩ đến lúc đầu Diệp Thiên là con trời trong nhà họ Diệp, và là trụ cột tương lai của dòng họ, kết quả lại không biết vì lý do gì mà bị Diệp Vân Long từ bỏ quan hệ huyết thống rồi đuổi khỏi nhà họ Diệp.

Nhưng chín năm sau, Diệp Thiên vẫn ngang nhiên trở lại, vốn tưởng rằng thiên tài năm xưa đã hoàn toàn suy tàn, nhưng ai ngờ giờ đây Diệp Thiên lại diễ vở kịch vị vua trở lại, nhà họ Diệp hung mạnh lại bị một mình Diệp Thiên áp chế, ngay cả ba gia tộc khác ở thủ đô cũng đang lo sợ, không dám khinh thường.

Giờ đây, Diệp Thiên không còn là con rồng bị mắc kẹt trong bãi cạn năm nào nữa, mà là rồng cửu thiên, cậu được tôn là số một thế giới, sự tồn tại của Diệp Thiên được coi là chói lọi ngang ngửa các nguyên thủ quốc gia của các nước lớn trên thế giới.

Trong lịch sử nhà họ Diệp, thậm chí là trong lịch sử Hoa Hạ, khó có thể tìm được người có thể đạt được trình độ như Diệp Thiên, đối với Diệp Thiên mà nói, bác Phúc ngoài tình cảm thời thơ ấu ra thì còn cảm thấy sợ hãi.

Ông ấy vốn cho rằng Diệp Thiên có địa vị cao sẽ vô cùng độc đoán, không còn xem trưởng bối ra gì nữa, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại hòa nhã như vậy, không có vẻ gì là trịch thượng cả.

"Bác Phúc, lâu rồi không gặp!”

Một lời nói đáng giá hơn ngàn lời nói, đáy mắt bác Phúc đột nhiên rơm rớm, vội vàng mở cửa xe.

"Cậu cả, mau lên xe đi, ông chủ và ba chủ đều đã dặn tôi nhất định phải đưa cậu về càng sớm càng tốt!"

Diệp Thiên lập tức bước lên xe, Đàm Băng Băng và Tiêu Thiến Tuyết cũng lần lượt ngồi cạnh Diệp Thiên, còn Diệp Tinh dường như chỉ có một mình.

Nhìn hai người phụ nữ đang trò chuyện cười nói với Diệp Thiên trong xe, Diệp Tinh bèn thở dài, chỉ cần Diệp Thiên ở đó, tất cả hào quang trên của Diệp Tinh đều sẽ bị Diệp Thiên che mất, cậu căn bản không thể thay đổi được điều này.

“Em có thể đánh bại anh một ngày nào đó không?”

“Anh cả!"

Diệp Tinh không ghen tị, ngược lại chỉ có hơi tức giận, tức rằng mình có mạch song võ nhưng vẫn không thể bằng được Diệp Thiên.

"Diệp đại anh hùng, em nghe chị Thanh Du nói Hoa Lộng Ảnh chính là sao song tử ở thủ đô, người đã trở thành vợ chưa cưới của anh, em rất tò mò về cô ấy!"

Khuôn mặt của Tiêu Thiến Tuyết có chút quyến rũ, như thể cô đã trở lại cô gái ngỗ ngược và cố chấp trước đây, mỉm cười với Diệp Thiên.

“Tò mò về cô ấy?”

“Tại sao?"

Diệp Thiên hơi nghiêng đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.