Chương trước
Chương sau
Đối với cậu ta, chỉ có cao thủ mới có tư cách có được cô gái xinh đẹp!

“Hừ!”


Nhìn thấy Đàm Băng Băng ngồi bên cạnh Diệp Thiên, thái độ thân mật mập mờ, cậu ta không khỏi phát ra tiếng hừ lạnh.

Sao loại người ăn mặc giản dị, nhân vật nhỏ bé vào đây ăn uống miễn phí giống như Diệp Thiên lại may mắn chiếm được cô gái xinh đẹp tuyệt thế như vậy? Cậu ta tự tin rằng, chỉ cần một câu của mình là có thể khiến Đàm Băng Băng chủ động hiến thân.



Nghĩ đến đây, cậu ta đẩy cô gái tầm thường ở bên cạnh ra, nhanh chân đi về phía hai người Diệp Thiên…

Bên hồ Tây Tử vùng sông nước Giang Nam, một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng đang thong thả bước về phía trước.

Trên người cậu ta mặc trang phục hoàng gia thêu chỉ vàng được làm thủ công ở Italy, đầu buộc dây cột tóc màu lam, hệt như con cháu dòng dõi quý tộc đế vương, phong thái vượt qua rất nhiều du khách nam khác bên hồ Tây Tử.

Cho dù là phong thái, bề ngoài, ăn mặc, cậu ta đều xứng đáng là nhân vật chính, hấp dẫn không ít ánh mắt tựa làn thu thủy của các cô gái dịu dàng ở bên hồ Tây Tử và thuyền hoa trong hồ.

Gương mặt thanh niên giống Diệp Thiên đến mấy phần, chính là em trai của Diệp Thiên, một trong Song tử tinh thủ đô – Diệp Tinh!

Từ xưa đến nay, hồ Tây Tử có không ít câu chuyện tình yêu tươi đẹp rung động lòng người, rất nhiều trai xinh gái đẹp đều gặp gỡ ở nơi này, nhưng Diệp Tinh lại không hề đáp lại những ánh mắt mến mộ đến từ xung quanh, mà cười nhẹ nhàng nhìn người bên cạnh.

“Thiến Tuyết, Tây Hồ này không hổ là danh lam thắng cảnh số một Giang Nam, quả thật là khói nước mênh mông, làm người ta say mê!”

Ở bên cạnh cậu ta, một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc váy dài cổ xưa, trong tay cầm kiếm cổ đứng ở nơi đó.

Cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp có một không hai, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, dường như đang nhớ nhung cái gì, trên tua kiếm của thanh kiếm cổ trong tay cô ấy có hai chữ “Ngọc Nguyệt”, quả thật chính là tín vật của Hồ Ngọc Nguyệt, một trong những tông môn nổi tiếng Hoa Hạ.

Bởi vì không hiểu vì sao Thi Tú Vân bị mang đi, hơn nữa tiến độ tu luyện của Diệp Tinh ngày càng chậm chạp, trong lòng có chướng ngại, vì vậy mới đến hồ Tây Tử này thăm thú cảnh đẹp, lại không ngờ tình cờ gặp mặt một nhân vật cùng thế hệ trong giới võ đạo, cũng chính là cô gái bên cạnh ở nơi này.

Cô gái có xuất thân từ Hồ Ngọc Nguyệt tự xưng là sư muội của Lí Thanh Du, mặc dù trên bảng xếp hạng thiên tài Hoa Hạ không có tên của cô ấy, nhưng Diệp Tinh lại kinh ngạc phát hiện, tu vi của cô gái này chỉ kém cậu ta một chút, cũng đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn rồi.

Không chỉ như vậy, cậu ta có thể cảm nhận được một loại hơi thở tươi mát cực kỳ tự nhiên trên người cô gái này, mới chỉ ở bên cạnh cô gái nửa ngày, cậu ta đã có cảm tình to lớn, đây là lần đầu tiên cậu ta rung động với một cô gái khác ngoài Hoa Lộng Ảnh.

Nghĩ đến Hoa Lộng Ảnh thề suốt đời ở bên cạnh Diệp Thiên, tất nhiên cậu ta đã hoàn toàn buông bỏ Hoa Lộng Ảnh, mà giờ đây cậu cho rằng cô gái trước mắt chính là tình yêu tương lai của mình, một lòng muốn chiếm một vị trí trong lòng đối phương.

Cô gái nghe thấy Diệp Tinh nói chuyện thì mỉm cười, vô cùng kín đáo nói: “Hồ Tây Tử nổi tiếng từ xưa, quả thật xinh đẹp lộng lẫy, hôm nay có thể dạo chơi nơi đây, không uổng công đến Giang Nam một lần!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.