Mộ Dung Vô Địch lại không cười nổi, ánh mắt hiện lên tia tiếc nuối.
“Tôi từng nghe một tin đồn rằng ông tìm được vị trí của Thiên Cơ Lâu, từng khiêu chiến với đó, sau đó không biết tung tích nữa”.
“Tôi còn nghĩ đây chẳng qua chỉ là tin đồn, không thể tin, nhưng xem ra bây giờ mới là sự thật nguyên bản nhất”.
“Ông không chỉ thất bại bởi nhà họ Long mà còn trở thành con chó của nhà họ Long rồi”.
Nói đến đây, ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, ẩn chứa sự tức giận.
“Lâm Đạp Phong, ông đã quên câu “ý chí như sắt đá vẫn luôn là một” mà ông nói với tôi rồi sao? Lòng yêu võ thuật, ý chí sắt đá của ông đâu rồi? Vứt hết rồi sao?”
“Ông vốn dĩ là cao thủ mạnh mẽ, tại sao lại cam lòng cung cúc tận tụy cho người khác?”
Nghe thế ánh mắt Lâm Đạp Phong lại không hề có sự dao động, chỉ thờ ơ cười.
“Mộ Dung Vô Địch, tầm nhìn của cậu vẫn còn quá nhỏ, cậu không biết cái gì là núi này cao còn núi cao hơn”.
“Chút sức mạnh của chúng ta được xem là cao thủ ở giới thế tục, nhưng đứng trước cường giả thật sự nó chẳng qua chỉ là một trang giấy trắng yếu ớt, chỉ cần đụng vào là vỡ nát”.
“Năm đó tôi vất vả tu luyện võ thuật mấy chục năm, vốn cứ nghĩ mình đã có thể vô địch rồi, nhưng không ngờ gặp phải cường giả nhà họ Long, tôi mới biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350465/chuong-2188.html