Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Vô Địch không hề đáp lẽ, chỉ lạnh nhạt cười: “Long công tử, giữa tôi và cậu không cần phải nói mấy lời khách sáo!”

“Hôm nay cậu nhà Mộ Dung tôi đến đây, có mục đích gì, cứ nói thẳng đi!”

Long Huyền Đạo nghe vậy, vẻ mặt không còn tươi cười, buông tay xuống.


“Ông cụ Mộ Dung không hổ là bá chủ của Trung Hải, quả nhiên thẳng thắn!”

Ánh mắt cậu ta sáng lên, lộ lên vẻ hung hãn mạnh mẽ.

“Thiên Cơ Minh và nhà Mộ Dung, ở Trung Hải như nước với lửa, đây là sự thật mà ai cũng biết, hôm nay mời nhà Mộ Dung các vị đến đây chính là muốn ở trước mặt các phú hào quyền quý đây, giải quyết dứt điểm chuyện này!”

“Trung Hải, chỉ có thể có một âm, cũng chỉ có thể có một bá chủ, đêm nay, Thiên Cơ Minh tôi sẽ đấu một trận với nhà Mộ Dung tại đâu, nếu nhà Mộ Dung thắng thì Long Huyền Đạo tôi cứ vậy sẽ rút lui khỏi Trung Hải, Thiên Cơ Minh cũng sẽ không còn bước chân vào Trung Hải dù nửa bước!”

“Nhưng nếu nhà Mộ Dung ông thua, thì phải rời khỏi Trung Hải, hoặc là kính phục tôi, ông cụ Mộ Dung thấy thế nào?”

“Ngông cuồng!”

Mộ Dung Thu Đệ nghe vậy thì tức giận, đang muốn lên tiếng, Mộ Dung Vô Địch lại khoát tay với cô ta.

Vẻ mặt Mộ Dung Vô Địch tươi cười, lạnh nhạt nói: “Long công tử muốn đấu thế nào?”

“Ha ha!”

Long Đạo Huyền cười lớn thành tiếng, ánh mắt điên cuồng.

“Ông cụ Mộ Dung, ông là nhân vật truyền kỳ của giới võ đạo Hoa Hạ, hôm nay, chúng ta không nói đến chuyện cạnh tranh trong kinh doanh, bất kể là kinh doanh hay chính trị, cứ đấu võ đi!”

Cậu ta vừa dứt lời thì chợt khom người, một người bước ra từ phía sau, đứng trước mặt Mộ Dung Vô Địch.

Người này vừa xuất hiện, ánh mắt Mộ Dung Vô Địch đã vô cùng kinh ngạc.

“Người hầu nhà họ Long, Lâm Đạp Phong?”

“Tay sai nhà họ Long, Lâm Đạp Phong?”

Nhìn thấy khuôn mặt ông lão áo xám, con ngươi Mộ Dung Vô Địch co rụt, cực kỳ ngạc nhiên.

Ông lão áo xám được Long Đạo Huyền gọi là bác Lâm lại không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ cười.

Ngược lại Long Đạo Huyền bên cạnh hơi ngạc nhiên: “Lâm Bác, ông mai danh ẩn tích gần nửa thế kỷ rồi, không ngờ thế tục vẫn còn có người biết đến tên ông?”

Lúc này Lâm Bác nhìn Mộ Dung Vô Địch nói: “Mộ Dung Vô Địch không hổ là Mộ Dung Vô Địch, năm đó hai chúng ta chỉ gặp một lần nhưng không ngờ đến giờ cậu vẫn nhớ dáng vẻ và tên của tôi”.

“Lâm Đạp Phong?”, ông ta khẽ nói: “Tôi đã quên cái tên này bao nhiêu năm rồi”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.