Chương trước
Chương sau
Một câu thần thoại đương thời đã bao hàm tất cả, khiến cho tất cả mọi người bao gồm Mộ Dung Đoạn choáng váng.

Mặt cậu ta xám xịt, không còn ý nghĩ gì nữa, được Lý Đồng đưa đi khỏi khách sạn. Những người khác cũng vội vàng đưa Lý Nguyên Khải đến bệnh viện, ai nấy đều chật vật bỏ chạy.


Người hối hận nhất phải kể đến hai nữ sinh viên Đại học Hoa Thanh vốn có quan hệ tốt với Đàm Băng Băng, bây giờ bọn họ đã có cả ý muốn nhảy lầu. Bọn họ cứ tưởng người ngồi bên cạnh Đàm Băng Băng chỉ là một nhân vật nhỏ tầm thường.

Nào ngờ đây lại là người được chọn ngự trị trên chín tầng trời. Mặc dù bọn họ không biết thế nào là thần thoại đương thời, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ hiểu được sự đáng sợ của Diệp Thiên.

Chỉ là giờ phút này, bọn họ lại không dám nói thêm câu nào với Đàm Băng Băng, chỉ có thể liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn.

Lâm Ngữ Băng chớp mắt, không ngừng quan sát Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên cô ta biết Diệp Thiên có năng lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy.

Liễu Linh Lung thì dao động trái tim thiếu nữ, âm thầm cảm khái: “Cậu ta mạnh đến vậy sao?”.

Cô ta không khỏi lấy những nhân tài kiệt xuất mà cô ta từng gặp trước kia ra so sánh, rồi không khỏi lắc đầu. Những người này bình thường đúng là sáng chói rực rỡ, nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, dù là ai cũng trở nên mờ nhạt.

Tề Văn Long nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, ngoài vui mừng vì Diệp Thiên, cậu ta cũng dâng lên một cảm giác bất lực. Bên cạnh có một người bạn mạnh như vậy đúng là khiến người ta yên tâm, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cậu ta ý thức được mình nhỏ bé thế nào.

Cậu ta không biết rốt cuộc mình và Diệp Thiên có khoảng cách lớn bao nhiêu, khoảng cách này qua mười năm, hai mươi năm có được rút ngắn chút nào hay không.

Đám đông giải tán, bàn của Diệp Thiên lập tức thu dọn. Diệp Thiên không quan tâm đến Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ, chỉ nói với Mộ Dung Vô Địch: “Ông ngồi đi!”.

Trong lúc giọng nói cậu vang lên, một chiếc ghế bay đến theo hướng ngang, vững vàng rơi xuống sau lưng Mộ Dung Vô Địch, mà Diệp Thiên lại không hề có động tác nào.

Nhìn thấy vậy, Mộ Dung Vô Địch nheo mắt lại, sau đó cười lớn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.

“Ông đến tìm tôi chắc là có việc nhỉ?”.

Diệp Thiên rót ly trà cho mình, thản nhiên nghiêng đầu.

Vẻ mặt của Mộ Dung Vô Địch trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Diệp Thiên nói: “Diệp thiên nhân, đây là lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau, tôi vốn không nên đường đột như vậy, nhưng tôi quả thật có chuyện cần nhờ!”.

“Chuyện này không chỉ liên quan đến tương lai của Trung Hải, mà còn liên quan đến hướng đi tương lai của cả thế giới!”.

“Ồ?”, Diệp Thiên hơi ngước mắt lên: “Ông đang nói đến…?”.

“Thiên Cơ Lâu!”, Mộ Dung Vô Địch trịnh trọng nói: “Cũng chính là nhà họ Long!”.

“Nhà họ Long?”, Diệp Thiên cảm thấy hơi nghi hoặc: “Tôi nghe nói nhà họ Long từng là gia tộc số một thế giới, nhưng đó đã là quá khứ rồi”.

“Chỉ dựa vào một kẻ hậu bối bước ra từ nhà họ Long không đến nỗi khiến Mộ Dung Vô Địch ông giật gấu vá vai chứ?”.
Mặc dù Mộ Dung Vô Địch che giấu rất sâu, nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Diệp Thiên đã nhìn thấu tu vi của ông ta. Với thực lực của Mộ Dung Vô Địch, cho dù bây giờ Long Đạo Huyền xếp đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng về cơ bản vẫn không phải đối thủ của ông ta. Thế thì vì sao ông ta lại lo lắng như vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.