Chương trước
Chương sau
Ba người Mộ Dung Đạc, Mộ Dung Thu Đệ, Lý Đồng cùng đi đến hậu hoa viên nhà họ Mộ Dung, nơi đây giống như chốn bồng lai tiên cảnh, tràn ngập tiếng chim và hương hoa, phong cảnh thanh nhã.

Ngôi đình nghỉ mát bát giác nằm an tĩnh giữa sân vường, ở giữa đình nghỉ mát có một bàn đá lớn phát ra ánh sáng xanh tím.

Một ông lão mặc áo gấm thời xưa đặt hai tay lên đầu gối, đôi mắt nhắm lại, không gian xung quanh có một luồng lực phảng phất lượn lờ xung quanh, phân cách ông lão với môi trường bên ngoài.


Xung quanh ngôi đình nghỉ mát dường như cũng có hơi nước tạo thành một khu vực riêng biệt, vô cùng vi diệu.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ này Mộ Dung Đạc hơi biến sắc, không ngừng khâm phục trong lòng: "Quyết Bích Hải Triều Sinh của bố đã đạt tới cảnh giới tột đỉnh, không thể xâm nhập vào được!"

"Tu vi của ông ấy bây giờ đã đạt tới năng lực chiến đấu đỉnh cao rồi!"

Ông lão đang nhắm mắt luyện khí chính là người chấn áp Trung Hải, được mệnh danh là 'tấm gương sáng' của Hoa Hạ, Mộ Dung Vô Địch.

Ba người tới rồi nhưng không hề lên tiếng, cuối cùng giọng nói của Mộ Dung Vô Địch cất lên.

"Tới tìm ông đột ngột như vậy có chuyện gì?"

"Nhà họ Mộ Dung chúng ta xảy ra chuyện lớn gì sao?"

Mộ Dung Vô Địch không mở mắt, giọng nói của ông lão vang vọng bốn phía, nếu không nhìn thấy ông ấy đang ngồi giữa đình thì bọn họ cũng không thể biết được giọng nói đó phát ra từ đâu.

Mộ Dung Thu Đệ bước lên vài bước, khom người nói: "Ông nội, cháu xin lỗi vì đã làm phiền ông thanh tu, nhưng cháu có chuyện rất khẩn cấp phải báo cho ông biết!"

"Chuyện khẩn cấp?"

Mộ Dung Vô Địch vẫn chưa mở mắt, sắc mặt bình thản, chỉ điềm đạm nói: "Thu Đệ, trước giờ cháu làm việc rất bình tĩnh, vậy mà hôm nay tâm trạng lại bất ổn, căng thẳng như vậy!"

"Có chuyện gì, cháu nói xem!"

Mộ Dung Thu Đệ do dự vài giây rồi nghiêm trọng nói: "Diệp Lăng Thiên, hắn đã đến Trung Hải rồi!"

"Hửm!"

Ngay khi Mộ Dung Thu Đệ vừa dứt lời thì hoa cỏ cây cối trong trang viên đều đột nhiên lay động, mặt đất cũng hơi lắc lư, một trận gió lớn cuộn vào trong ngôi đình tạo thành một cơn lốc xoáy, hơi nước cũng rơi xuống, tạo thành một thác nước khổng lồ trong ngôi đình.

Mộ Dung Vô Địch đột nhiên trợn trừng mắt, đứng phắt dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Thật vậy sao?"

Mộ Dung Thu Đệ nghiêm túc gật đầu rồi cười khổ: "Đúng là thật ạ, cháu vừa mới chạm mặt hắn xong, còn đắc tội với hắn nữa!"

"Nếu không phải hắn nể mặt ông nội thì bây giờ cháu đã tàn phế rồi!"

"Hỗn láo!"

Thấy Mộ Dung Thu Đệ nói vậy, ông nội chưa bao giờ trách mắng cô ta lại lớn tiếng mắng mỏ, ánh mắt còn mang chút nghiêm khắc.

"Diệp đế vương là người mạnh nhất Hoa Hạ, là thần thoại bất bại vô địch thế giới, đến ông gặp cậu ấy còn phải cúi người hành lễ, vậy mà cháu dám đắc tội với cậu ấy?"

"Chỉ cần một đòn của cậu ấy đã khiến cháu tiêu tan rồi, đấy là do cháu gieo gió gặt bão, bậc chí tôn võ thuật không thể xâm phạm, hơn nữa còn là đệ nhất thế giới?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.