Dưới tình huống cấp bách, anh ta không thèm để ý đến phải gọi Mộ Dung Thu Đệ bằng “cô” mà gọi thẳng tên thường gọi trong nhà.
Anh ta kéo Mộ Dung Thu Đệ ra xa khỏi Diệp Thiên: “Thu Đệ, đây là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, không được vô lễ!”
Mộ Dung Thu Đệ lại chẳng chút để ý, lạnh giọng nói: “Tổng giáo quan của Nam Long Nhận thì sao nào? Bất kính với ông và nhà Mộ Dung thì đều là kẻ thù không đội trời chung!”
“Chỉ là tên tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhà Mộ Dung tôi chẳng thèm sợ cậu chút nào đâu!”
Lý Đồng nghe xong suýt chút nữa bật khóc. Anh ta túm chặt Mộ Dung Thu Đệ, giọng nói vô cùng khẩn cầu.
“Thu Đệ, cô chỉ biết cậu ấy là tổng giáo quan của bọn tôi nhưng cô không biết tên cậu ấy. Tổng giáo quan tên là Diệp Thiên!”
“Giới võ thuật gọi là… Diệp Lăng Thiên!”. Vừa nghe xong lời của Lý Đồng, Mộ Dung Thu Đệ vốn đang dương dương đôi mắt bỗng nghe thấy “Uỳnh!” vang lên trong đầu giống như tiếng động đất vậy!
“Xoạt!”
Tính cách của Mộ Dung Thu Đệ vẫn luôn là bướng bỉnh không chịu khuất phục, cho dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế nào, cô ta đều không lựa chọn dễ dàng thỏa hiệp, mà sẽ nghiến răng gắng gượng, không đến vạn bất đắc dĩ, cô ta sẽ không cúi đầu.
Khi biết Diệp Thiên là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, mặc dù cô ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có quá nhiều sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350424/chuong-2147.html