Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên nhận hoa quả Đàm Băng Băng đưa đến, thản nhiên nói: “Quan trọng là quyết định đưa ra có chính xác hay không!”

“Bây giờ cô lợi dụng nhà họ Tề thế nhỏ sức yếu, muốn ép chú Tề nhượng lại cổ phần của tập đoàn, ông ta không cách nào từ chối, chiêu ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’ này của cô quả thật dùng rất đúng lúc.”


“Một cô gái mới hai mươi tuổi mà đã có tính cách và mưu kế bực này, quả không hổ là người nhà họ Mộ Dung!”

Ngay sau đó, Diệp Thiên khẽ xua xua ngón tay.

“Chỉ tiếc, có tôi ở nơi này, cô muốn nuốt tập đoàn nhà họ Tề, chắc chắn không thể nào thành công!”

Cậu vung tay chỉ ra phía cửa.

“Tôi bảo đảm cho nhà họ Tề và tập đoàn Tề Phong rồi, bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Mộ Dung cô, cô có thể đi!”

Mỗi câu mỗi chữ của Diệp Thiên không mang theo bất kỳ uy thế gì, nhưng ánh mắt Mộ Dung Thu Đệ lại khẽ lóe lên, cảm thấy hơi thảng thốt.

Bởi vì cô ta cảm nhận được loại hơi thở giống như của ông nội mình trên người Diệp Thiên, đó là khí phách mà chỉ có bậc bá chủ đế vương nhìn xuống chúng sinh, khống chế tất cả mới có thể bồi dưỡng ra được.

Nhưng ông nội cô ta nổi danh Trung Hải, uy chấn giới võ đạo Hoa Hạ đã mấy chục năm, tất nhiên sẵn có loại khí phách này, người khác khó có thể sánh được.

Nhưng Diệp Thiên cũng chỉ là thanh niên chừng hai mươi tuổi, sao có thể có loại khí phách ngút trời nhìn thấu tất cả này?

Cô ta từng gặp Long Đạo Huyền một lần, cho dù là người kế thừa nhà họ Long đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ này cũng vẫn thiếu chút trình độ, khí chất trên người còn xa mới đạt đến phản phác quy chân như ông nội cô ta.

Sao thanh niên ăn mặc giản dị như Diệp Thiên này lại khiến cho cô ta có cảm giác nhìn không thấu?

Nhất là khi Diệp Thiên nói ra câu ‘tôi bảo đảm cho nhà họ Tề rồi’, cô ta lại không hề cảm thấy Diệp Thiên đang nói bậy nói bạ, điều này khiến cô ta không thể tưởng tượng nổi: “Cậu là ai?”

Im lặng mấy giây, cuối cùng Mộ Dung Thu Đệ hỏi nghi ngờ trong lòng ra, sóng mắt dao động.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, chỉ về phía Tề Văn Long: “Tôi là bạn cùng phòng kiêm anh em tốt với Tề Văn Long, đủ rõ ràng chưa?”

“Bạn cùng phòng?”

Mộ Dung Thu Đệ vốn cho rằng Diệp Thiên sẽ nói ra địa vị to lớn gì, nào ngờ Diệp Thiên lại chỉ là một người bạn cùng phòng của Tề Văn Long?

Nói đùa à, bạn cùng phòng của Tề Văn Long, đó không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao?

Cho dù Diệp Thiên thật sự là người thừa kế của gia tộc nào đó, sau lưng có quan chức cấp cao hay gia tộc tài phiệt thì có sao?

Mạnh như Long Đạo Huyền người thừa kế nhà họ Long, nhà họ Mộ Dung còn không sợ, Diệp Thiên chỉ là một sinh viên đại học, sao cô ta phải để ý chứ?
Nghĩ đến đây, cô ta không còn kiêng dè gì với thân phận của Diệp Thiên nữa, trong mắt khôi phục lại lạnh nhạt và hờ hững.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.