Bác Lâm thở dài nói: “Gia chủ từng nhắc đến cậu ta rất nhiều lần với tôi, nói cậu ta là thiên tài đầu tiên có một không hai trong hàng nghìn năm nay”.
“Hơn nữa…”, bác Lâm trầm giọng nói, giọng còn hơi run.
“Gia chủ cho rằng nếu có người có thể kéo đám người tự xưng là chủ nhân Trái Đất của tiểu thế giới xuống khỏi thần đàn”.
“Thì người đó chắc chắn là Diệp Lăng Thiên”.
“Sh…!”
Nghe thế hai chân Long Đạo Huyền mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa.
Kéo đám người của tiểu thế giới đó xuống khỏi thần đàn là chuyện mà người mạnh như gia chủ nhà họ Long cũng không dám nghĩ đến, mà gia chủ nhà họ Long lại nói Diệp Thiên có khả năng kéo đám chủ nhân của tiểu thế giới xuống khỏi thần đàn, lời đánh giá này cao hơn cả trời nữa.
Lúc này cậu ta cuối cùng cũng đã nhận ra chênh lệch giữa mình và Diệp Thiên, đó là cách biệt không gian, hai người hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Cậu ta còn đang tự hào vì là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kẻ mạnh của Hoa Hạ, mà Diệp Thiên đã ở trên cao nhìn xuống thế giới, là người đứng đầu thế giới, hai cái này nhỏ nhoi như ánh sáng đom đóm.
Những lời này gần như đã làm giảm đi lý tưởng vĩ đại mà Lý Đạo Huyền đã nhắc đến trước đó, cậu ta tựa vào sofa làm bằng da thật, hai mắt ngây ra nhìn trần nhà như mất đi tất cả tinh thần chỉ trong chốc lát.
Bác Lâm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350411/chuong-2134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.