Chương trước
Chương sau
“Đây chính là thời thế thuộc về cậu, cậu nhất định sẽ là đế vương tương lai của Địa Cầu!”.

Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười. Năm xưa, nhà họ Long của cậu ta vì chịu sự ngăn cấm của tiểu thế giới mà buộc phải lui về ở ẩn. Nay đúng lúc trận chiến lớn bùng nổ, có thể lấy lại vinh quang vô thượng thuộc về nhà họ Long.

Gia tộc số một đương thời chỉ có thể thuộc về nhà họ Long!


Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta nghiêm lại, đè nén nhiệt huyết trong lòng xuống.

“Bác Lâm, Thiên Cơ Minh đã thành lập, giờ đây đã có hơn chín mươi phần trăm doanh nhân giàu có ở Trung Hải gia nhập. Chỉ còn “Tập đoàn Tề Phong” và những phần tử ngoan cố do nhà Mộ Dung dẫn đầu vẫn từ chối gia nhập”.

“Chuyện này bác thấy thế nào?”.

Bác Lâm hơi im lặng, sau đó mới nói: “Mặc dù Tập đoàn Tề Phong là một trong những thương hiệu nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nhưng chủ tịch Tề Phong cũng chỉ là người bình thường. Dù năng lực của ông ta có lớn thế nào, đầu óc có thông minh hơn nữa cũng không có gì phải sợ. Muốn giải quyết ông ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”.

“Dưới sự vây công của các tập đoàn lớn khác, Tập đoàn Tề Phong khó mà chống đỡ, Tề Phong phục tùng cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.

“Ngược lại, các tập đoàn lớn do nhà Mộ Dung dẫn đầu thì khá rắc rối”.

Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị hơn.

“Bác đang nói tới Mộ Dung Vô Địch sao?”.

Bác Lâm gật đầu: “Không sai, năm xưa Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là đại diện duy nhất trong những chí tôn võ thuật lâu năm. Tu vi hiện tại của ông ta cũng đã bước vào cảnh giới siêu phàm từ lâu. Theo tôi suy đoán, ông ta ít nhất cũng là siêu phàm lương phẩm, thậm chí là siêu phàm thần phẩm!”.

“Với thực lực hiện tại của cậu chỉ ngang tài ngang sức với ông ta, vẫn chưa thể thắng được ông ta”.

“Hừ!”.

Người đàn ông trẻ tuổi cười nhạt, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

“Từng đứng thứ ba bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ à? Siêu phàm thần phẩm? Nhưng vậy thì đã sao?”.

Cậu ta nhìn về phía bác Lâm, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu Mộ Dung Vô Địch cố chấp không gia nhập Thiên Cơ Minh của cháu, cháu sẽ dùng thân phận truyền nhân của nhà họ Long ra lệnh cho bác khởi động kiếm Đồ Long, giết chết ông ta!”.

Bác Lâm nghe vậy, con ngươi co lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta lập tức khôi phục vẻ mặt, chắp tay rủ mắt trước người đàn ông trẻ tuổi.

“Tuân lệnh cậu!”.

Người đàn ông trẻ tuổi hài lòng gật đầu, sau đó đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống cảnh phồn hoa của Trung Hải, sát ý dâng lên trong mắt.

“Sau tối ngày mai, tôi muốn người đời biết Trung Hải này không phải là Trung Hải của nhà Mộ Dung”.

“Mà là Trung Hải của Long Đạo Huyền tôi!”.



Bác Lâm chắp tay đứng sau lưng Long Đạo Huyền, nhìn vị truyền nhân của nhà họ Long cất lời hùng hồn ở nơi này, khóe miệng ông ta không khỏi lộ ra ý cười.
Nhà họ Long, mỗi một truyền nhân đều là chân long, chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng trời. Long Đạo Huyền lại càng là truyền nhân xuất chúng nhất trong trăm năm trở lại đây của nhà họ Long.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.