Chương trước
Chương sau



“Không bằng đến quán cà phê bên dưới ngồi cùng tôi một lát, cũng tiện tâm sự giãi bày?”

Anh ta nói năng hành động tùy tiện, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ và cách ăn mặc của anh ta, nhưng dù vậy Catherine và Lâm Hiểu Nguyễn lại không cảm thấy chán ghét, trái lại có xúc động muốn đến gần đối phương.


Ánh mắt hai cô gái ngày càng đục ngầu, giống như cái xác không hồn, mất đi sức sống vốn có, Catherine đã đứng trước người anh ta, lúc này Lâm Hiểu Nguyễn bỗng nhiên khôi phục một chút tỉnh táo, giơ tay giữ chặt Catherine.

“Catherine, cậu tỉnh táo lại di!”

Cô ta biết, người xem trận chiến ở xung quanh nơi này đều là võ giả thuật sĩ, chắc chắn đối phương đã dùng tà thuật gì khiến cho tâm trí các cô dao động.

“Ồ? Chỉ là người bình thường lại có thể kiên trì dưới Ảo Âm đại pháp của tôi lâu như vậy, quả thật không tồi!”

Người đàn ông nói xong, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ, Lâm Hiểu Nguyễn chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, hình như có ma âm lượn lờ bên tai, chỉ muốn bước lên phía trước.

Ngay khi cô ta sắp không kiên trì được nữa, bỗng nhiên một vệt sáng màu lam lướt đến, rơi xuống bên cạnh cô ta! Trước mắt khôi phục lại bình thường, một khuôn mặt anh tuấn vô song đập vào trong mắt.

Cuối cùng cô ta không kiềm được nước mắt của mình nữa, tuôn rơi như suối dâng trào! Đây mới là tạm biệt thật sự!



Ảo ảnh trước mặt tiêu tan, Lâm Hiểu Nguyễn chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt anh tuấn vô song của Diệp Thiên xuất hiện trước mặt cô ta.

Người đàn ông thi triển Ảo Âm đại pháp lúc trước đã tê liệt trên mặt đất, miệng mũi tràn ra máu tươi.

Anh ta khiếp sợ nhìn Diệp Thiên, trong lòng vô cùng hối hận, anh ta cũng là một trong những võ giả xem cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến ác liệt đã kết thúc, anh ta nhìn thấy Lâm Hiểu Nguyễn và Catherine có sắc đẹp mê người, hơn nữa đều mang tấm thân xử nữ, vốn định coi thành con mồi, không ngờ hai người này lại quen biết cao thủ đệ nhất thời nay.

Diệp Thiên chỉ liếc mắt một cái đã phá vỡ Ảo Âm đại pháp của anh ta, hơn nữa còn đánh tan tu vi của anh ta, khiến anh ta trở thành một người tàn phế.

Nếu như anh ta biết Lâm Hiểu Nguyễn quen biết Diệp Thiên, dù cho anh ta thêm trăm lá gan anh ta cũng không dám tiến lên nửa bước.

Trong đám võ giả xung quanh không thiếu đồ háo sắc, trước đó bọn họ cũng muốn ra tay với hai cô gái bình thường này, bây giờ lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu như không phải bọn họ chậm một bước, e rằng người nằm dưới đất lúc này chính là bọn họ.

“Tôi tưởng rằng cậu đi rồi!”

Lâm Hiểu Nguyễn nước mắt tràn mi, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, nhìn thẳng vào người anh hùng hơn người trước mắt.

“Dù thế nào vẫn phải nói lời tạm biệt với cô!”

Diệp Thiên nở nụ cười ấm áp, tưởng như hai người khác nhau với Đế Vương Bất Bại nắm quyền sinh sát trong tay kia.

“Tôi đã từng nói hai lần với cô rằng, có thể giải quyết chuyện trong gia tộc cho cô, bây giờ, tôi nói lần thứ ba!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.