Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên vô cùng điềm nhiên giơ tay phải lên và chỉ điểm.

“Sinh Linh Thôn Diệt Chỉ!”

Cậu đã từng nghĩ ra rất nhiều kỹ pháp chiến đấu trong đầu. Nhưng những võ kỹ này sức mạnh không tới nên không thể luyện tập, càng không thể thi triển được. Còn bây giờ, dù là chân nguyên, lực tinh thần hay thân xác của cậu thì cũng đều đã đạt tới cực hạn. Những võ kỹ trước đó cũng đã trở nên thuần thục và thông suốt.


Sinh Linh Thôn Diệt Chỉ là một trong những chiêu như thế. Vừa chỉ điểm thì tất cả sinh linh sẽ đều bị tiêu diệt.

“Ầm!”

Một chỉ điểm lớn cỡ bàn tay phóng ra, va chạm với chưởng ấn to hàng chục thước kia khiến chưởng ấn đó bị cắt ra giống như đậu phụ gặp phải dao sắc và biến mất trong không gian.

“Cái gì?”

Người vừa xuất chiêu kinh hãi, Diệp Thiên thì chẳng buồn quan tâm, chỉ tung thêm một chỉ điểm về phía ông ta.

“Vụt!”

Chỉ điểm xuyên gió lao đi, người đàn ông kia lập tức khựng người, đặt chéo hai tay trước ngực, chân nguyên tập trung lại và muốn đỡ đòn tấn công kia.

“Phụp”

Chân nguyên hùng hậu khi tiếp xúc với chỉ điểm kia thì lập tức bị chỉ điểm lao xuyên qua. Đôi mắt người đàn ông co rụt, trong lúc ngàn cây treo sợi tóc ông ta định dịch chuyển qua một bên nhưng đã quá muộn.

Chỉ điểm đâm xuyên qua vai ông ta lao vọt ra xa. Còn bản thân ông ta chưa kịp cảm thấy đau thì đã thấy một luồng sức mạnh như gặm nhấm cơ thể bắt đầu từ vị trí vai lan rộng ra.

“Không hay rồi!”

Ông ta thất kinh, không dám chậm trễ, lập tức hóa tay phải thành dao và chặt vào vai trái của mình.

Cảnh tượng đó khiến đám đông kinh sợ và đều kêu lên. Trước sau chưa tới mười phút mà Diệp Thiên đã hạ gục Barrou, rồi khiến một người đàn ông phải tự chặt đứt cánh tay mình. Mười sáu vị thẩm phán vương cùng xuất hiện thì đã có hai người bị Diệp Thiên cho rơi vào thế hạ phong. Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên, cậu chỉ chắp một tay sau lưng, tay còn lại đưa về phía trước.

“Thể hiện bản lĩnh thực sự của các người đi!”

“Hôm nay tôi sẽ dùng khoảng thời gian ngắn nhất có thể để kết thúc trận chiến này!”



Ánh mắt Diệp Thiên trông vô cùng lạnh lùng khiến cho mười sáu vị thẩm phán đồng loạt tái mặt.

“Tên này…”, Bariel khẽ dao động đôi mắt. Mặc dù Diệp Thiên không thể hiện bất kỳ biểu cảm gì nhưng ông ta có thể cảm nhận đước sát ý tinh thuần vô cùng tận của cậu.

Sát ý này không phải là sát ý giống như mối thù hận vào tận xương tủy mà giống như là việc nếu bạn muốn uống một chai nước thì phải mở nắp chai ra vậy.

Lúc này, bọn họ giống như nắp chai. Có thể thấy mười sáu vị thẩm phán này giống bàn đạp cho Diệp Thiên đạt tới một mục đích nào đó. Một khi Diệp Thiên làm được thì sẽ coi họ như nắp bình và vặn ra không chút do dự.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Bariel – người đứng đầu trong mười sáu vị thẩm phán vương đã lâu lắm rồi chưa trở nên nghiêm túc như vậy. Ông ta hít một hơi thật sâu và trầm giọng.

“Các vị, hôm nay, không còn chỗ cho sự thương lượng nữa. Diệp Lăng Thiên và chúng ta chỉ có thể có một bên sống sót mà thôi!”
“Khoảnh khắc này, là vì uy danh và vinh quang của viện trọng tài, hãy thể hiện tài năng của mọi người, chiến đấu một trận tới cùng đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.