Chương trước
Chương sau


Catherine nhớ lại ánh mắt tĩnh như nước của Diệp Thiên, tim đập càng lúc càng nhanh, đây hoàn toàn không phải là biểu hiện mà một kẻ nói dối nên có.

Lâm Hiểu Nguyễn nhìn sang Diệp Thiên, rồi lại nhìn Levi sắc mặt nhợt nhạt, cô cảm thấy hết sức hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra.


Còn về phần Hứa Bác Thuần, anh ta hoàn toàn chết đứng tại chỗ, Levi này không phải là người mà Hồ Đức phái tới để giúp đỡ anh ta hay sao?

Tại sao trong nháy mắt lại cúi đầu trước Diệp Thiên rồi?

"Vậy là ông biết tôi!"

Diệp Thiên uống một hớp rượu đỏ, cười nửa miệng nhìn Levi: "Hứa Bác Thuần nhờ ông tới gây chuyện với tôi đúng không?"

Ngay khi Levi nhìn thấy nụ cười của Diệp Thiên, ông ta liền thở hổn hển, không ai có mặt tại đây hiểu rõ sự kinh hoàng của Diệp Thiên hơn ông ta.

Levi vô thức lùi lại một bước, sau đó khuỵu gối, trực tiếp quỳ xuống đất.

"Diệp đế vương, chuyện này đều là ý của Hứa Bác Thuần, tôi chỉ làm theo lệnh thôi!"

"Xin Diệp đế vương tha mạng!"

Tất cả đều im bặt, lúc nãy Levi cúi đầu hành lễ với Diệp Thiên, bọn họ còn miễn cưỡng thể chấp nhận được, nhưng lúc này Levi lại quỳ xuống cầu xin sự thương xót của Diệp Thiên, giống hệt như một cận thần bị kết án đang quỳ lạy hoàng đế ở thời cổ đại vậy, hoàn toàn làm cho tất cả mọi người đang có mặt phải sốc.

Vô số ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên, tất cả đều đang đoán thầm Diệp Thiên là ai, chẳng lẽ là con trai của nguyên thủ quốc gia Pháp Bang, hay là con trai của Hợp chủng quốc Bạch Cung, hay là người thừa kế của ông lớn nào đó ở Hoa Hạ?

Nhưng cho dù Diệp Thiên thật sự có thân phận như thế thì cũng chỉ có thể làm cho Levi kiêng dè mà thôi, không thể khiến ông ta sợ hãi như vậy được, tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi.

Ánh mắt Diệp Thiên trầm xuống, nhưng không biểu hiện điều gì cả, sau đó quay đầu nhìn Hứa Bác Thuần vẻ nghiêm trọng.

"Đây là người mà anh mời đến để đối phó với tôi à?"

Hứa Bác Thuần lập tức định thần lại, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta thật sự không ngờ người mà La Võng phái tới sẽ sợ hãi Diệp Thiên như vậy, anh ta không khỏi lo sợ, càng ngày càng cảm thấy hãi hùng về thân thế của Diệp Thiên.

La Võng là tổ chức giết người lâu đời đã có hàng nghìn năm, nó tồn tại từ thời Chiến Quốc, tổng bộ đã được chuyển từ Hoa Hạ sang phương tây, sát thủ ở đây có ai mà không có sức mạnh kinh thiên động địa và tàn độc đâu chứ?

Levi rất nổi tiếng ở Ba Thành, anh ta cũng đã nghe được từ lâu, vậy lai lịch của Diệp Thiên khiến cho Levi sợ đến mức này còn đáng sợ nhường nào nữa chứ?

Tuy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hứa ở Kim Lăng, nhưng ngay cả một tên sát thủ cao cấp của La Võng cũng có thể lấy mạng anh ta, vậy làm sao anh ta có thể thách thức Diệp Thiên được đây?

Ngay khi đối mặt với câu hỏi của Diệp Thiên, Hứa Bác Thuần cứng họng một lúc, không biết nên trả lời thế nào.

Diệp Thiên liền uống thêm một ngụm, ly rượu đỏ cũng đã cạn đáy, sau đó lạnh lùng liếc sang Hứa Bác Thuần.

"Còn nhớ những gì tôi đã nói với anh ở cửa chứ?"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.