Chương trước
Chương sau
“Ví dụ như, nhà ở đâu, bây giờ đang đi học hay đi làm, nếu đi học thì học chuyên ngành gì, tôi đều muốn biết!”

Hai mắt cô ta sáng rỡ khẽ chớp, bộ dạng rất chờ mong.

Diệp Thiên thấy vậy, có chút bất đắc dĩ, cậu lau miệng, lạnh nhạt lên tiếng.


“Nói thế nào giờ, nhà tôi ở thủ đô, bây giờ đang học ở đại học Thủ Đô, chuyên ngành khoa học thảo dược!”

“Ngoài ra, tôi cũng có công ty của mình, tập đoàn Diệp Lăng Thiên chắc các cô đã nghe qua, đó là do tôi lập ra!”

“Ngoài ra, nhà nước Hoa Hạ đã từng trao tặng huân chương cho tôi, phong tôi làm tướng!”

Nói đến đây, Diệp Thiên khẽ sờ cằm rồi nói tiếp: “Đúng rồi, tôi từng nói với cô, siêu nhân lam quang mà các cô vừa thảo luận, đó chính là tôi!”

Diệp Thiên nói xong, tiếp tục cúi đầu dùng bữa, hai cô gái ở bên cạnh nghe thấy thì hoàn toàn hóa đá! Qua một lúc lâu, Catherine định thần lại trước, không nhịn nổi trợn tròn mắt, đây chắc chắn là lời giới thiệu vô nghĩa nhất mà cô ta từng nghe trong hai mươi năm cuộc đời của mình.

Còn Lâm Hiểu Nguyễn, thì vẻ mặt vô lực nhìn Diệp Thiên.

Qua một lúc lâu, Lâm Hiểu Nguyễn mới định thần, vô cùng bất lực nhìn Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, tôi đang nghiêm túc hỏi cậu, nhưng cậu lại trêu đùa như vậy, đùa cũng quá trớn rồi!”



Đôi môi đỏ thẫm của Lâm Hiểu Nguyễn khẽ cong, rõ ràng có phần tức giận, cô ta rất muốn hiểu rõ tất thảy mọi thứ của Diệp Thiên, nhưng sau khi hỏi thành lời thì Diệp Thiên lại dùng mấy câu “nói dối” này lấy lệ với cô ta.

Cô ta vốn muốn làm lẫy chút với Diệp Thiên, nhưng nghĩ lại thì Diệp Thiên cũng không phải là bạn trai thật sự của cô ta, mà chỉ là tạm thời, cô ta cũng rất có hảo cảm với Diệp Thiên, nhưng có lẽ cô ta đối với Diệp Thiên chỉ là một người qua đường đúng lúc gặp được mà thôi.

Nếu đã không thân với cô thì dựa vào đâu mà người ta phải tự giới thiệu với cô chứ?

Nhưng nghĩ đến bản thân đã kể hết mọi chuyện trong nhà mình cho Diệp Thiên, mà Diệp Thiên lại có điều giữ lại, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu, hảo cảm đối với Diệp Thiên cũng giảm bớt mấy phần.

Catherine trợn trắng mắt, rõ ràng là coi thường lời của Diệp Thiên.

Diệp Thiên nói bản thân vẫn là sinh viên đại học, cái này còn đáng tin nhưng một câu phía sau hoàn toàn là nói linh tinh.

Tập đoàn Lăng Thiên, đó chính là tập đoàn lớn nhất phát triển ra cả thế giới, giá trị thị trường bây giờ đã vượt qua nghìn tỷ, thực lực kinh tế đủ để ngang hàng với các cường quốc đương thời, hoàn toàn xứng đáng là truyền kỳ đứng đầu trong giới kinh doanh.

Chủ tịch này tất nhiên là anh hùng hào kiệt khí thế mạnh mẽ như hổ, sao có thể là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp được chứ?

Không chỉ vậy, Diệp Thiên còn nói bản thân là tướng của quân đội Hoa Hạ, cũng quá mức khoa trương rồi, trong quân đội muốn làm đến hàm tướng, không chỉ phải có công lao xuất sắc, mà còn phải có tư lịch tương đương và được ủng hộ.

Tướng trẻ nhất trong lịch sử Hoa Hạ cũng đều ngoài bốn mươi, Diệp Thiên thoạt nhìn chỉ mới khoảng hai mươi, sao có thể là tướng được?

Điều kỳ quái nhất là, Diệp Thiên nói bản thân là siêu nhân lam quang, lại càng là chuyện vô căn cứ, cô ta biết siêu nhân lam quang là võ giả tuyệt đỉnh của Hoa Hạ, mặc dù siêu nhân lam quang cũng họ Diệp, nhưng tên là Diệp Lăng Thiên, cũng không phải tên là Diệp Thiên.

Lúc trước vốn Catherine còn vô cùng tò mò về thân phận Diệp Thiên, muốn biết tại sao cậu lại có thể đặt được phòng tổng thống khách sạn Đông Hoa, nhưng bây giờ lại không còn hứng thú nữa.

Cho dù Diệp Thiên có thân phận gì, thì với kiểu khoác loác ba hoa như vậy, thực sự cô ta chẳng có hứng thú kết giao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.