Chương trước
Chương sau
“Trận chiến giữa tôi và mười sáu thẩm phán vương là chuyện riêng của đôi bên. Bọn họ thương lượng đối phó với tôi như nào là chuyện của họ. Nhưng hiểu rõ bên địch, lại còn chuẩn bị sẵn biện pháp phá giải nhằm vào tuyệt chiêu của họ là việc tôi ghét nhất!”

“Bọn họ thích thì cứ khởi động trận pháp Thập Lục Ma Động Trận ấy. Vừa hay cũng có thể để tôi xem xem sản vật khai quật được từ đất quỷ động phía Tây ấy rốt cuộc có điểm nào lớn mạnh mà khiến các võ giả trên khắp thế giới nối nhau chạy về mảnh đất chết chóc ấy!”


Nói xong, Diệp Thiên đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng, không hề muốn tiếp tục ở lại khu vườn này.

“Cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, câu chuyện của bà quá nhạt nhẽo, bà có thể rời khỏi đây rồi!”

Nghe thấy lệnh đuổi khách của Diệp Thiên, lại còn vẻ không chút hào hứng gì với giao dịch mình đưa ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hailey Ince trở nên tái mét.

“Tên nhóc này thật quá kiêu căng rồi đấy!”

Bà ta càng nghĩ càng tức, mình có lòng tốt đến đưa tin tình báo cho Diệp Thiên. Bà ta cũng chỉ muốn xin Diệp Thiên một viên đan dược, để đích thân cậu luyện cho mình một viên Tẩy Túy Đan hiệu quả tốt nhất để trì hoãn tình trạng lão hóa và chảy xệ của làn da.

Nhưng Diệp Thiên đã không hiểu còn đuổi bà ta đi, trong giọng nói có vẻ không coi trận pháp Thập Lục Ma Động Trận kia ra gì.

Bà ta hiểu rõ Diệp Thiên mạnh cỡ nào, thậm chí biết rằng Diệp Thiên mạnh hơn một trong mười sáu vị thẩm phán vương ấy. Thế nhưng một khi mười sáu thẩm phán vương khởi động trận pháp Thập Lục Ma Động Trận kia thì đủ để giết chết trận pháp cổ xưa của tiên ma, cũng đủ để phong ấn triệt để Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, giới võ đạo thế giới thực sự đã im lìm quá lâu rồi. Thời đại này cần cậu đi đầu dẫn dắt nên tôi mới phải tìm đến cậu đưa ra thỏa thuận để hi vọng cậu có thể chiến thắng, thay đổi được cục diện đã tồn tại cả trăm năm nay”.

“Nhưng cậu đã không biết tốt xấu như vậy thì đợi mà xem. Trưa mai cậu sẽ là cao thủ đầu tiên thời nay sau cả trăm năm bị trận pháp Thập Lục Ma Động Trận nuốt trọn”.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Diệp Thiên, bà ta hậm hực bỏ đi, trong lòng đầy oán hận.

Hailey Ince rời đi rồi nhưng Diệp Thiên cũng hoàn toàn không thèm để tâm đến. Thậm chí cậu còn quên luôn cả “trận pháp Thập Lục Ma Động Trận” vừa được nhắc đến.

Cậu cầm điện thoại, có tin nhắn của Lâm Hiểu Nguyễn gửi đến Wechat nói rằng mình đang ở dưới tầng đợi cậu cùng nhau đi đến viện bảo tàng Louvre.

Diệp Thiên đi thang máy xuống dưới, vừa mới đến sảnh khách sạn đã thấy Lâm Hiểu Nguyễn tranh cãi với một cậu trai trẻ.

Mà cậu trai đó không phải ai xa lạ, chính là cậu ấm của Kim Lăng mà Diệp Thiên đã từng gặp trên máy bay, hơn nữa còn suýt chút nữa đánh nhau với anh ta – Hứa Bác Thuần, cũng là chồng chưa cưới của Lâm Hiểu Nguyễn.

“Em không gọi anh tới thì anh đi theo đến đây làm gì? Em đã đồng ý với anh rồi, đợi em trở về từ chuyến đi này sẽ tổ chức hôn lễ với anh. Sao anh phải đuổi đến tận đây chứ?”

Lâm Hiểu Nguyễn nói giọng đầy tức giận.

Hứa Bác Thuần tỏ vẻ thờ ơ, cho mình là đúng, nói: “Em là vợ chưa cưới của anh, không phải vì anh sợ một mình em ra ngoài không an toàn nên mới phải chạy tới chăm sóc cho em sao?”

Anh ta như đang có ý cười, nói: “Tiểu Nguyễn, lần này anh đến vội quá không đặt được phòng khách sạn. Tối nay anh nghỉ ngơi ở phòng của em được không? Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng sắp cưới, chuyện đó cũng là chuyện sớm muộn mà thôi!”

Lâm Hiểu Nguyễn nghe vậy tức đến nổ lồng ngực, lập tức lật mặt.
“Hứa Bác Thuần, còn chưa kết hôn thì anh đừng có mơ đến chuyện đấy. Lần này ở Ba Thành, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không ai động đến ai!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.