Chương trước
Chương sau


Điều này chứng tỏ, Diệp Thiên sắp vào ở trong căn phòng tổng thống xa hoa cao quý đó sao?

Ánh mắt cô ta nghiêm nghị, lần đầu tiên trong lòng cô ta dâng lên cảm giác xem trọng và đầy nghi hoặc đối với Diệp Thiên.


“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”.



“Rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”.

Catherine nhìn chằm chằm thẻ phòng màu vàng tím trong tay Etaules, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Lúc trước, cô ta còn đoan chắc Diệp Thiên chỉ đang khoác lác. Dù Diệp Thiên thật sự nhờ người đặt phòng thì cũng chỉ có thể bị từ chối ngoài cửa, cuối cùng rước lấy xấu hổ.

Nào ngờ, bây giờ chủ tịch của khách sạn không chỉ đích thân đến đưa thẻ phòng, mà còn là thẻ màu vàng tím của phòng tổng thống, quả thật khiến cô ta không thể tin nổi.

Diệp Thiên mặc trang phục hàng chợ, trông như chẳng có thẩm mỹ và đẳng cấp gì, cũng không có khí thế như những người thừa kế của gia tộc lớn hay hậu duệ hoàng thất của một đất nước. Cô ta không nghĩ rằng Diệp Thiên có lai lịch gì ghê gớm.

Kết quả, Diệp Thiên chỉ gọi một cú điện thoại, ông lớn Etaules của khách sạn có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Ba Thành vội vàng chạy tới đưa thẻ phòng, có vẻ rất cung kính, khiến cô ta thực sự không hiểu nổi.

Etaules có mối quan hệ cực kì rộng, hơn nữa còn có hợp tác chặt chẽ với Tập đoàn Lăng Thiên hàng đầu thế giới hiện nay. Nếu nói gia tộc của Catherine cô ta là nhà phân phối lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên ở Ba Thành, thì Etaules chính là nhà phân phối cá nhân lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thiên trên cả Pháp Bang.

Ngay cả ông nội cô ta có đến đây, xét về phân phận địa vị cũng chỉ ngang vai ngang vế với Etaules, thế mà Diệp Thiên lại có thể khiến Etaules khom người hành lễ. Rốt cuộc thân phận Diệp Thiên đáng sợ đến mức nào?

Mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Catherine, Diệp Thiên nhận lấy thẻ phòng màu vàng tím từ tay Etaules, gật đầu.

“Làm phiền ông rồi!”.

Etaules tươi cười, ra dấu mời với Diệp Thiên: “Có thể cống hiến sức lực cho Diệp tiên sinh là vinh hạnh của tôi, mời!”.

Diệp Thiên gọi Lâm Hiểu Nguyễn một tiếng, sau đó đi cùng Etaules về phía thang máy, bấy giờ Lâm Hiểu Nguyễn mới bừng tỉnh.

Từ khi quen biết với Diệp Thiên, mặc dù cô ta không có thành kiến gì với cậu, nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy Diệp Thiên có năng lực gì hơn người.

Bây giờ, Diệp Thiên chỉ gọi một cuộc điện thoại đã nhẹ nhàng giải quyết được chuyện phòng ở khách sạn Đông Văn, khiến cô ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Cô ta đang định đi theo thì Catherine vội vàng kéo cô ta lại, nói nhỏ bên tai cô ta.

“Lâm, rốt cuộc bạn của cậu có thân phận gì?”.

“Thân phận gì sao?”.

Lâm Hiểu Nguyễn nhíu mày, kì quái hỏi: “Nói thật, tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, tôi cũng không biết rõ thân phận lai lịch cụ thể của cậu ấy, sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy?”.

Catherine nghe vậy thì hơi kinh ngạc. Cô ta biết tính cách của Lâm Hiểu Nguyễn, trước nay đều không chủ động tiếp cận người lạ, muốn trở thành bạn của cô ấy không hề đơn giản. Lâm Hiểu Nguyễn không quan tâm đến lai lịch thân phận, mà chỉ dựa vào cảm giác.

Nghe cách nói của Lâm Hiểu Nguyễn rõ ràng là không thân thiết với Diệp Thiên cho lắm, nhưng cô ấy lại đồng ý kết bạn đồng hành với Diệp Thiên, đương nhiên bên trong đó có nguyên nhân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.