Chương trước
Chương sau
Chùm tia sét bị ánh sáng kiếm lay động, lập tức nổ tung thành vô số hình cung sấm sét, phân tán ra xung quanh.

Diệp Thiên không thay đổi ánh mắt, thúc đẩy dải cầu vồng còn sót lại phóng ra lần nữa.

“Hừ!”.


Luân Hồi Trí Giả lạnh lùng lên tiếng, ánh sáng của Thiên Lôi Phù trên đỉnh đầu bùng lên, ánh chớp lại hội tụ, hóa thành ba chùm sấm sét tiếp tục xông lên.

“Phá!”.

Diệp Thiên nhấc một tay lên, dải cầu vồng còn sót lại giống như được ban cho sinh mệnh, ánh sáng kiếm thét gào. Ánh sáng kiếm chín màu chém xuống, ba chùm sấm sét màu tím bị ánh sáng kiếm phá vỡ từ bên trong, cắt thẳng một đường đến đuôi.

Thuật pháp của Luân Hồi Trí Giả vô địch đương thời, vả lại còn có thể dựa vào pháp lực của mình luyện chế ra bảo vật đạt đến cấp bậc linh khí của giới tu tiên như Thiên Lôi Phù. Đúng là khả quan!

Nhưng dù ông ta có mạnh đến đâu, rốt cuộc cũng bị giới hạn ở tu vi sức mạnh tinh thần. Thuật pháp ông ta sử dụng thua kém quá nhiều so với những nhân vật quyền năng tu pháp, có tu vi sức mạnh tinh thần trình độ cao hơn được ghi chép trong những quyển sách cổ, huống hồ là đấu với Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm do Diệp Thiên đích thân luyện chế?

“Lạc Lôi Thuật, lên!”.

Vẻ mặt của Luân Hồi Trí Giả trở nên nghiêm nghị, ông ta chợt nắm lấy Thiên Lôi Phù, ánh chớp trên người dao động.

Dấu ấn ánh sáng khẽ rung lên trong lòng bàn tay Luân Hồi Trí Giả. Vù một tiếng, một tia chớp lóe lên từ chính giữa ông ta, đầu tiên nó chỉ nhỏ như một viên thuốc, đến cuối cùng thì trở thành một tấm lưới sấm sét dài trăm trượng.

Lưới sấm sét vắt ngang trời, vô số sấm sét hội tụ, vặn lại thành một cột sấm sét rộng mấy trượng, nện xuống từ trên không trung.

Diệp Thiên không lên tiếng, tay điều khiển dải cầu vồng còn lại chém ngang tới.

“Soạt!”.

Sấm sét thô to vẫn bị Diệp Thiên chém tan bằng một kiếm, dư lực của nó bùng lên, va chạm với Thiên Lôi Phù mà Luân Hồi Trí Giả khống chế.

Luân Hồi Trí Giả kêu lên một tiếng nặng nề, bị dư lực sót lại của nhát kiếm đó đẩy lùi về sau.

Trong cuộc đối chọi lần này, ông ta lại rơi vào thế yếu, bị thua thiệt.

“Ông luyện thành pháp khí thì nghĩ rằng mình mạnh lắm sao? Đỡ tiếp một kiếm của tôi đi!”.

Diệp Thiên chế giễu lên tiếng, bước ra một bước, không hề buông tha mà chém tiếp một kiếm xuống.

Mặc dù Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chưa phát huy uy lực thật sự, nhưng bản thân thanh kiếm đã là thần khí siêu cấp hơn hẳn “Bạch Nhận”. Chỉ một cái vung tay cũng mang theo uy lực cực lớn, vượt xa Thiên Lôi Phù.

“Xoẹt!”.

Ánh sáng kiếm bổ xuống, một bông hoa sen màu xanh nước biển đột nhiên đánh tới từ bên sườn. Ban đầu nó chỉ là một nụ hoa, nhưng trong thoáng chốc tiếp xúc với ánh sáng kiếm của Diệp Thiên thì chợt nở rộ.

Ngay giữa không trung, mười ngón tay ngọc ngà của Oda Yuki đan vào nhau, tạo thành một pháp ấn kì quái. Ánh sáng màu xanh nước biển lấp lánh tỏa ra từ trong pháp ấn, không ngừng gia trì lên hoa sen màu xanh nước biển.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.