Chương trước
Chương sau

Đây là đồng thuật thứ hai mà cậu lĩnh ngộ sau khi đạt cảnh giới phá nguyên – Con Mắt Phá Nguyên, có thể hàng yêu phục ma, tiêu diệt mọi ma quỷ.

Con Mắt Phá Nguyên có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh của sự vật, nhìn thấu mọi điều hư ảo. Trước Con Mắt Phá Nguyên, dù có nhiều ảo ảnh hơn chăng nữa cũng phải hiện nguyên hình.


Mặc dù trên bầu trời có hơn một nghìn phân thân ảo ảnh băng của Võ Đằng Nguyên, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên lại chỉ có một cái duy nhất.

Đúng lúc đó, hơn một nghìn phân thân đồng thời ra tay, vô số đao khí phóng tới quanh người Diệp Thiên, xếp chồng lên nhau, không rõ thật giả.

“Dưới điều kiện này, Diệp Lăng Thiên chỉ có nước bị động chịu đòn!”.

Vô số võ giả Đảo Quốc âm thầm gật đầu, nhìn đòn tấn công vô địch của Võ Đằng Nguyên, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Một khi Diệp Thiên bị chém chết ở Đảo Quốc, đồng nghĩa giới võ thuật Hoa Hạ sẽ bị giới võ thuật Đảo Quốc đạp dưới chân từ đây.

Vô số ánh đao quét ngang trời, Diệp Thiên bèn sử dụng Canh khí bảo vệ. Lúc cậu chống đỡ đao khí vô hạn, ánh mắt cậu quét qua nghìn lớp ảo ảnh, cuối cùng nhìn về phía một ảo ảnh trong số đó.

“Tìm được rồi!”.

Ánh mắt cậu dừng lại, nhắm thẳng vào hình ảnh phân thân đó, tiếp theo Canh khí bảo vệ bỗng chốc tan biến, cơ thể phóng vọt đi.

Diệp Thiên hơi đăm chiêu, né qua một ánh đao cực mạnh. Ánh sáng xanh lam trên cánh tay cậu lan ra, chân nguyên hội tụ, đánh một quyền về phía một trong số các phân thân.

Sức mạnh chân nguyên và sức mạnh tinh thần dâng trào, mang theo sức lực khổng lồ, quyền kình vô biên đâm thủng không gian.

“Cái gì?”.

Trên mặt phân thân đó lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có thể tìm ra được chân thân của ông ta từ trong một nghìn ảo ảnh.

Nhưng ngay lúc quyền kình của Diệp Thiên tiến sát tới cơ thể ông ta, ông ta lại nhếch lên nụ cười đạt được mục đích.

Quyền kình của Diệp Thiên đã đánh ra, nào ngờ khi nó tiếp xúc với cơ thể của Võ Đằng Nguyên lại giống như đánh vào không khí, xuyên thẳng qua. Quyền kình bay vọt lên bầu trời, tiến về phía xa.

“Ồ?”.

Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, cảm thấy ngạc nhiên. Đúng lúc ấy, cậu cảm nhận được sau lưng có đao khí dâng lên.

“Hừ!”.

Cậu không quay người lại, mà chân nguyên trong cơ thể tuôn ra, Canh khí tiếp tục dâng lên lần nữa, cứng rắn đón đỡ luồng đao khí đó.

“Keng!”.

Nhát đao này đánh cho Diệp Thiên rơi từ trên không trung xuống đất. Một chân cậu giẫm lên mặt đất khiến mặt đất nứt ra, sụp xuống mấy trượng, nhưng cậu vẫn không hề bị thương.

Cậu quay đầu lại, trong nghìn lớp ảo ảnh, cậu vẫn có thể nhìn thấy chân thân của Võ Đằng Nguyên. Lúc này, ông ta cũng nở nụ cười quỷ dị.
“Có thể tìm ra được chân thân của tôi từ trong nghìn lớp ảo ảnh, không hổ danh là võ giả truyền kì mới lên của Hoa Hạ. Tiếc là cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.