Chương trước
Chương sau
“Bố cũng từng hỏi mẹ con về lối vào của thế giới nhỏ, nhưng cô ấy sợ sau khi bố biết sẽ thô lỗ xông vào đó nên chưa từng nói với bố, giới thế tục cũng rất ít người biết lối vào của thế giới nhỏ”.

“Ồ?”

Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, cậu có thể nhìn ra Diệp Vân Long không nói dối, nói như thế tin tức có thể thu thập được về thế giới nhỏ là cực kỳ ít.


“À phải rồi!”

Ánh mắt cậu hơi động, bỗng nhớ đến một người, Yến Khinh Vũ.

“Cô ta đến từ thế giới nhỏ dĩ nhiên sẽ biết lối vào của nơi đó, hơn nữa cô ta xuất thân trong đó chắc chắn có giấy chứng minh trong thế giới nhỏ. Nếu cô ta đồng ý dẫn mình vào thế giới nhỏ thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức”.

Diệp Thiên thầm tính toán, mặc dù cậu không hề sợ gì nhưng không phải là một tên thô lỗ không có đầu óc, cậu muốn làm được những việc mình muốn làm trong thời gian ngắn nhất và hiệu quả nhất.

Chuyến đến thế giới nhỏ này có thể bớt đi thù địch thì cậu có thể tìm được Thi Tú Vân trong thời gian nhanh hơn.

Nghĩ đến đây cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Lộng Ảnh.

“Tiểu Ảnh, lúc trước tôi từng bảo một người phụ nữ truyền lời của tôi lại cho cô, cô biết tung tích của cô ta không?”

Giọng Hoa Lộng Ảnh vang lên từ đầu bên kia: “Người anh nói là cô gái tên Yến Khinh Vũ à?”

“Một tháng trước cô ta đến tìm tôi rồi nói với tôi anh sắp biến mất một thời gian, muốn tịnh tâm tu luyện, sau đó tôi không gặp cô ta lần nào nữa”.

Nghe Hoa Lộng Ảnh đáp, Diệp Thiên cảm thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy lúc đầu anh nên xin cách liên lạc với Yến Khinh Vũ, ít nhất cũng có thể biết được đi đâu tìm cô ta.

Bây giờ Yến Kinh Vũ không biết đã đi đâu, manh mối về thế giới nhỏ cũng bị cắt ngang ở đây.

Cúp điện thoại, Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn Diệp Vân Long, nhận ra dường như ông ta đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau Diệp Vân Long bỗng nói: “Tiểu Thiên, có một người có lẽ biết vài điều về thế giới nhỏ, nghe tin đồn nói người kia là võ giả ở thế tục duy nhất từng đi vào thế giới nhỏ”.

“Ai?”, Diệp Thiên nghiêm túc nói.

“Long Hoàng!”, Diệp Vân Long trầm giọng đáp.



Văn phòng hiệu trưởng trường Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên đẩy cửa bước vào, đối diện là Cố Trường Bình đang đóng cuốn sách lại, rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Thiên đến đây.

“Đế Vương Bất Bại đã uy danh khắp thiên hạ hôm nay lại muốn đến văn phòng làm việc của ông già tôi à, hiếm khi, đúng là hiếm thấy”.

Ông ấy cười nói với Diệp Thiên: “Dạo này tôi mua mấy cân Bích Loa Xuân mới, vừa lúc mời Diệp Đế vương thưởng thức”.

Nói rồi ông ấy định đứng lên rót trà, nhưng Diệp Thiên xua tay.

“Hiệu trưởng Cố đừng khách sáo, tôi là học sinh, thầy là giáo viên, cứ gọi tôi là Diệp Thiên đi”.
Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi đến đây là có việc muốn nhờ. Tôi biết thầy có thực quyền không nhỏ ở Ám Bộ, cũng xem là một trong các lãnh đạo, Ám Bộ và Liên minh Võ thuật trước giờ có mối quan hệ tốt, tôi cần thầy liên hệ với Long Hoàng giúp tôi, tôi có việc muốn tìm ông ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.