Chương trước
Chương sau
Từ đôi mắt của Diệp Thiên, ông ta có thể cảm nhận được sự tức giận và sát ý ngợp trời của cậu.

“Tiểu Thiên, chuyện của mẹ con, con đã biết rồi à?”


Diệp Thiên với vẻ mặt nghiêm túc và hừng hực sát khí.

“Biết? Tôi có thể không biết sao?”

Cậu chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Còn ông, bỏ mặc người vợ của mình để người khác đưa đi, giờ đứng đây chẳng làm gì giống như không có gì xảy ra, ông làm kiểu gì mà hay vậy?”

Diệp Vân Long đứng ngây tại chỗ, á khẩu khi bị Diệp Thiên hỏi và không biết phải phản bác như thế nào.

Vợ mình bị người ta đưa đi ngay trước mặt, còn những gì ông ta làm chỉ là đứng bên cạnh nhìn trân trân.

Một sự hối hận dấy lên trong ông. Vừa rồi ông ta đã đề cập tới, dù bản thân không bằng người đàn ông thần bí kia, không thể thay đổi được kết quả nhưng ít nhất cũng nên vì Thi Tú Vân mà bày tỏ thái độ muốn phản đối. Vậy mà từ đầu tới cuối ông ta chỉ nhìn người đàn ông kia tách không gian, chèn ép mình mà không phản ứng lại một chút nào.

“Chuyện này, là lỗi của bố, bố không phải là người bố tốt, càng không phải là người chồng tốt!”

Diệp Vân Long gần bốn mươi tuổi trông thật khắc khổ, khuôn mặt ánh lên sự già nua của tuổi tác. Đối diện với lời chất vấn của Diệp Thiên, ông ta chỉ biết cúi đầu.

Diệp Thiên đanh mắt, nhìn sự hối hận và tự trách móc bản thân của Diệp Vân Long thì những lời tới miệng cậu lại nuốt vào trong.

Nghĩ tới thực lực của người đàn ông thần bí đó, cậu hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự tức giận và trầm giọng: “Những lời vô nghĩa nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, giờ tôi chỉ muốn biết sự thật!”

“Đối phương là ai? Tại sao lại đưa mẹ tôi đi?”

Diệp Vân Long trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên. Ông ta khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

“Đối phương là ai, bố cũng không rõ, bố chỉ biết là cùng gia tộc với mẹ con, cùng huyết thống. Ông ta muốn đưa mẹ con về nhà họ Thi!”

“Thực ra mẹ con cũng là một cao thủ võ đạo, thực lực cũng thuộc hàng đầu đương thế. Dù có là vương cấp thì bà cũng có thể giết chết như con sâu cái kiến…”

Ánh mắt Diệp Vân Long hiền hòa, ông ta kể lại chuyện 20 năm trước cho Diệp Thiên nghe.

Khi đó Diệp Vân Long mới xuất đạo không lâu, tu vi còn chưa đạt tới cả chí tôn, để có thể khiến võ thuật gia tăng, ông ta bắt đầu ngao du khắp nơi và tự tôi luyện.

Khi đi qua biên giới của nước Tuyết, ông ta gặp một nguy hiểm trước giờ chưa từng thấy, bị một đội quân ở vùng biên giới Saga biến thành mục tiêu bao vây. Mặc dù ông ta tiêu diệt phân nửa đối phương nhưng cũng bị thương nặng và đối diện trước cái chết.

Khi ông ta sắp bị đối phương giết chết thì một cô gái xuất hiện, chỉ dùng một tay đã tiêu diệt hơn chục kẻ địch và cứu được ông ta.

Sau đó, cô gái chăm sóc vết thương cho ông ta. Trong khoảng thời gian đợi vết thương tự lành, cô gái đã lẳng lặng rời đi vào một khu vực núi sâu vùng Saga như muốn tìm kiếm thứ gì đó nhưng đã bị ngăn lại và bị thương, tu vi khi đó tạm thoài bị phong bế và bị hơn chục con sói tuyết bao vây tấn công.
Diệp Vâng Long vừa hay tìm theo được dấu vết của cô gái. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta đã giết chết hơn chục con sói kia và cứu được cô gái. Cũng chính vì điều đó mà hai người nảy sinh tình cảm và cuối cùng ở cạnh bên nhau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.