Chương trước
Chương sau

Trận chiến long trời lở đất ở vịnh Thanh La quả thật đã làm mới nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ.

Ở nhà họ Ngụy, ông cụ Ngụy Phó vốn là một võ giả, ông ta cũng từng kể với bọn họ nhiều lần, võ giả mạnh chân chính ầm ầm sóng dậy, mạnh mẽ hùng dũng như thế nào, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng đó là một thứ vô cùng huyền ảo, vẫn không tin cho lắm. Cho đến hôm nay, Diệp Thiên và Cận Vô Trần chiến đấu một trận đáng sợ, bọn họ mới tận mắt thấy được thế nào là năng lực của võ giả. Đó thật sự là năng lực dời núi lấp biển.


“Anh Thiên, anh che giấu cũng… sâu quá nhỉ!”.

Ngụy Tử Phó ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy cảm khái. Trước kia cậu ta gọi Diệp Thiên là “anh Thiên”, đó là một loại xưng hô quen thuộc của bạn bè anh em, bây giờ cậu ta gọi tiếng “anh Thiên” này lại cảm thấy nặng hơn cả nghìn vàng, thoáng kèm theo sự kính nể.

Diệp Thiên vỗ vai Ngụy Tử Phó, lộ ra nụ cười áy náy.

“Tôi đến Cảng Đảo là để sống yên tĩnh một thời gian, không định để chuyện trước kia của tôi dính líu vào, cho nên mới che giấu, xin lỗi nhé!”.

Nhìn nụ cười an nhàn ấm áp của Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó không thể không nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải là người đàn ông vừa mới hô mưa gọi gió trên biển, nắm giữ chúng sinh trong tay hay không.

“Diệp… Đế Vương!”.

Ngụy Chuy ở bên ngoài bỗng tiến vào vườn hoa: “Gia chủ nhà họ Cận Cận Lãnh Hàn đã giải tán thương hội Cận Môn vào nửa tiếng trước, biệt thự nhà họ Cận cũng trống không, có vẻ đã dọn đi cả rồi”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, Ngụy Phó ở bên cạnh lại cảm khái lên tiếng.

“Hai trăm năm nhà họ Cận ở Cảng Đảo, thời đại của bọn họ đã hoàn toàn qua đi rồi!”.

Ông tổ nhà họ Cận đã chết, Diệp Thiên còn thuận tay giết chết một người bảo hộ cảnh giới siêu phàm của nhà họ Cận. Bây giờ, nhà họ Cận chỉ còn lại một cao thủ là Cận Lãnh Hàn.

Thực lực như vậy đã hoàn toàn mất đi tư cách gây hấn với Diệp Thiên, nếu còn không đi thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là nhà họ Cận bị hủy diệt hoàn toàn, con cháu đời sau cũng sẽ bị chôn vùi toàn bộ.

“Ông Ngụy!”, Diệp Thiên xoa xoa cánh tay: “Nhà họ Cận đã bị tôi loại khỏi địa vị bá chủ Cảng Đảo, sau này điều chỉnh cơ cấu của Cảng Đảo nếu gặp phải cản trở, chỉ cần đến Tập đoàn Lăng Thiên nói một tiếng là được. Tôi đã dặn dò rồi, bọn họ sẽ giúp đỡ nhà họ Ngụy ở mức cao nhất!”.

Ngụy Phó chắp hai tay, lập tức cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn ân đức của Diệp Đế Vương. Bây giờ tất cả các gia tộc lớn ở Cảng Đảo đều đã biết tin tức về trận chiến ở vịnh Thanh La. Bọn họ biết đằng sau nhà họ Ngụy chúng tôi có cậu, cả Cảng Đảo không còn ai dám chống đối nữa, nếu không, tiếp sau nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp sẽ là bọn họ!”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu đứng lên, nhìn lướt sang Ngụy Tử Phó, sau đó mỉm cười với Ngụy Phó.

“Ông Ngụy, tôi nhờ ông một chuyện được không?”.

Ngụy Phó nào dám từ chối, vội vàng nói: “Cậu cứ dặn bảo, tôi chắc chắn sẽ làm theo!”.

Diệp Thiên mỉm cười, chỉ về phía Ngụy Tử Phó.

“Tôi hi vọng lần sau tới nhà họ Ngụy, người đón tiếp tôi sẽ là cậu Phó!”.
Ngụy Phó hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu ngay lập tức.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.