Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi chết của Cận Vô Trần, trong lòng khẽ động. Nghe giọng điệu của Cận Vô Trần giống như trên Địa Cầu vẫn còn một vài tồn tại không ai biết đang quan sát thế giới, giám sát mọi thứ.

Nhưng cậu chỉ khẽ cười, sau đó cho qua.


Con đường võ thuật vốn không có điểm dừng, những nhân vật có tu vi cao cường nhiều vô số kể.

Mặc dù cậu không dám nói tầm nhìn của mình cao xa, nhưng cũng xem như biết nhiều hiểu rộng. Ở thời Thượng cổ, Địa Cầu từng sinh ra nhiều nhân vật quyền năng mạnh mẽ, dời núi lấp biển đều có, những võ giả thời nay sao có thể so sánh tu vi với họ?

Mặc dù những nhân vật đó đã biến mất quá lâu, không biết đã đi phương nào, trong lịch sử cũng không có bất cứ ghi chép gì, nhưng Diệp Thiên tin rằng những người đó chắc chắn vẫn còn tồn tại ở đâu đó. Hoặc là hậu duệ của họ cũng ở ẩn trên thế gian, dùng một góc nhìn siêu việt quan sát mọi thứ trên thế gian.

Không nói đâu xa, những nơi như hang ma phương Tây tiếng ác lan xa, hoặc là “tiểu thế giới” mà Yến Khinh Vũ từng nhắc tới. Đó đều là những nơi bí ẩn mà cậu chưa từng nghiên cứu qua, trong đó có bao nhiêu cao thủ vượt ngoài sự hiểu biết của cậu, ai mà biết được?

Nhưng cậu nghe theo trái tim không biết sợ của mình, hoàn toàn chưa từng để tâm đến chuyện này.

Cho dù thật sự có nhiều cao thủ đi chăng nữa thì đã sao? Lúc này, tu vi chân nguyên của cậu đã tiếp cận đến vương cấp, còn tu vi sức mạnh tinh thần cũng đã bước vào cảnh giới phá nguyên. Hai thứ cộng lại, sức chiến đấu vô song, cho dù hoàng cấp chân chính xuất hiện, cậu cũng có lòng tin đối kháng với người đó.

Hơn nữa, cậu đã bước vào phá nguyên, sau trận chiến này, cậu sẽ bắt tay vào luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm. Một khi sát chiêu vô thượng này thành, đến lúc đó, cậu sẽ thật sự vượt lên chúng sinh, dù là bom đạn cũng không thể đe dọa đến tính mạng cậu.

Nếu gặp lại ông lão thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp, cậu cũng đảm bảo có thể nắm được thời cơ đánh ông ta bị thương, thậm chí là giết chết.

“Ông tổ!”.

Bên sườn bến cảng, Cận Lãnh Hàn ngã ngồi xuống đất. Khoảnh khắc Cận Vô Trần bị chém chết trước mặt ông ta, bọn họ cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, tinh khí thần cũng thoát ly khỏi cơ thể.

Cận Vô Trần là trụ cột thật sự của nhà họ Cận. Dù nhà họ Cận mất đi ai, nhưng chỉ cần ông ta vẫn còn, Vương Chi Cận Gia nhìn xuống Cảng Đảo, đánh đâu thắng đó, ngay cả mười gia tộc lớn cộng lại cũng chỉ là hữu danh vô thực.

Nhưng hôm nay, người trụ cột của nhà họ Cận đã bước vào lĩnh vực hoàng cấp lại bị chém đứt đầu, ngã xuống dưới tay Diệp Thiên, ngay cả thần hồn cũng bị hút sạch sẽ. Tín ngưỡng bao nhiêu năm nay của ông ta ầm ầm đổ sụp, ông ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Ông trời không phù hộ nhà họ Cận ta!”.

Trong mắt ông ta đầy vẻ bi thương, ngồi dưới đất xuất thần một lúc lâu.

Cho dù có không cam lòng thế nào, ông ta cũng hiểu rõ, nhà họ Cận đại thế đã mất, khí số đã tận, nhà họ Cận vinh quang hai trăm năm hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài lịch sử từ đây.

“Hôm nay trở đi, Cảng Đảo không còn nhà họ Cận nữa!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.