Chương trước
Chương sau
Khó mà tưởng tượng được, cậu lại có vẻ mặt như vậy đối với một cao thủ hoàng cấp.

“Không ổn!”

Trong lòng Cận Vô Trần cảm giác có điềm, bàn tay đánh ra một chưởng, nguyên khí đất trời ngưng tụ lại, tạo thành vách ngăn trước người.


“Ầm!”

Mặt biển đột nhiên nứt ra, hoá thành một cột nước bén nhọn, giống như trường kiếm do nước ngưng tụ lại, phóng thẳng lên trời.

“Răng rắc!”

Thanh kiếm nước khổng lồ đâm vào giữa vách ngăn, chỉ nghe thấy tiếng động giòn tan vang lên, vách ngăn đã hoá thành vô số mảnh nhỏ.

Sắc mặt Cận Vô Trần thay đổi, gần như trong thoáng chốc lùi mạnh về sau, nhưng vẫn bị thanh kiếm nước này chém vào cổ tay, cắt ngang cổ tay, máu tươi chảy đầm đìa.

Nếu không phải ông ta nhanh chóng lùi lại thì một kiếm này cũng đủ chém mất cánh tay ông ta rồi.

“Sao có thể?”

Vẻ mặt Cận Vô Trần kinh sợ, cả Hắc Thần Vu Chủ cũng biến sắc.

Ông ta không thể ngờ, Cận Vô Trần đã tiến vào hoàng cấp, rõ ràng trước đó đã áp chế Diệp Thiên mọi mặt, nhưng bây giờ tại sao ngay cả một kiếm của Diệp Thiên cũng không đỡ được?

“Xoẹt!”

Diệp Thiên vươn về phía du thuyền bảo vệ nhóm người Kỷ Nhược Tuyết, nhưng vẫn không thấy cậu có động tĩnh gì, mặt biển lại sôi sục, luồng kiếm quang chợt loé lên, kiếm nước quét ngang không trung.

“Chết tiệt!”, Cận Vô Trần tức giận bật ra tiếng, đánh ra một chưởng, nguyên khí đất trời biến thành bàn tay lớn xanh lam, muốn nghèn ép kiếm này.

“Soạt!”

Kiếm nước chém vào bàn tay xanh lam khổng lồ kia, không hề có điềm báo trước, không lâu sau, bàn tay lớn xanh lam giống như miếng thịt đối đầu với vũ khí sắc bén, lập tức bị tách ra, kiếm nước vẫn như cũ chém xuống đầu Cận Vô Trần.

Sắc mặt Cận Vô Trần lại thay đổi, thân hình đột nhiên lướt ngang, bước ra khỏi phạm vi trăm trượng, vị trí kiếm nước chém vào khiến sóng biến bên dưới dâng lên, nước biển bị chia cắt, hiện ra một khe rãnh khổng lồ, kéo dài cả mấy trăm trượng.

“Chuyện này không thế nào!”

Cận Vô Trần run sợ trong lòng, một kiếm này, nếu không phải ông ta kịp thời tránh được thì e rằng sẽ bị chém vào mặt biển ngay tức khắc.

Ông ta đã tiến đến hoàng cấp, có thể sử dụng nguyên khí đất trời để dùng cho bản thân, cứ ngưng tụ từng đợt từng đợt công kích mạnh mẽ, vô tận vô biên, nhưng mỗi lần ông ta sử dụng đều phải ngưng tụ nguyên khí đất trời trước.

Nhưng Diệp Thiên, không hề có động tác gì, cũng không có dấu hiệu gì báo trước, đòn tấn công đánh ra một cách kỳ lạ, sức mạnh đòn tấn công còn mạnh hơn cả ông ta.

Hắc Thần Vu Chủ nhìn Diệp Thiên phía xa, khi nắm bắt được tia sáng ánh kim trong đôi mắt cậu, con ngươi ông ta chợt co lại.

“Đó là… Sức mạnh tinh thần? Chẳng lẽ, trong lúc chiến đấu, sức mạnh tinh thần của Diệp Lăng Thiên cũng đã đột phá đến cấp bậc mà chúng ta không thể hiểu được rồi sao?”

Hắc Thần Vu Chủ càng nghĩ càng kinh sợ, trận chiến này, vốn ông ta chỉ đứng ở ngoài quan sát, nhưng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh người như vậy, hai bên giao chiến lại đều đột phá, mà bây giờ xem ra, rõ ràng Diệp Thiên đã hơn một bậc.

“Cận Vô Trần, ông lâm trận đột phá, nắm giữ nguyên khí đất trời, vạn vật xung quanh đều để cho ông sử dụng, quả thực đã đủ mạnh rồi, nếu là trước đó, đúng là tôi không thể thắng ông!”
“Nhưng đáng tiếc, lâm trận đột phá không chỉ có một mình ông có thể làm được, ngược lại tôi muốn cám ơn ông, trận chiến này, công đã khiến tôi nhìn rõ rất nhiều thứ, khiến cảnh giới của tôi đã được thăng cấp!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.