Chương trước
Chương sau

Cơ thể Kỷ Nhược Tuyết run rẩy, nước mắt đọng lại trên gương mặt mềm mại xinh đẹp, không ngừng khóc gào gọi Diệp Thiên.

“Đừng đánh nữa, anh sẽ chết mất, tôi không muốn anh chết, anh chết rồi, tôi làm sao sống tiếp?”


Cô ấy khóc đến xé lòng, van xin tột độ, gần như mất đi toàn bộ sức lực.

Ánh mắt Diệp Thiên tập trung, đột nhiên dừng động tác, cứ như vậy ngơ ngẩn đứng tại chỗ, trong đầu chợt hiện lên từng cảnh tượng khi đến Cảng Đảo.

Sở dĩ cậu đến Cảng Đảo là vì muốn tìm kiếm sự yên tĩnh và bình lặng, trải nghiệm sự bình thường, tìm được cơ hội để thần năng đột phá đến cảnh giới phá nguyên, để bản thân đạt đến tầm cao hoàn toàn mới.

Nhưng đến đây được một tháng, cậu cảm giác được tu vi cảnh giới của bản thân không những chưa từng tiến bộ, mà trái lại dấu hiệu phục hồi cũng rất mờ nhạt.

Nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Kỷ Nhược Tuyết, với cả vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Nhậm Uyển Doanh, trong lòng cậu đột nhiên hiểu ra chút ít, trong đầu hiện ra cảnh tượng hai cô gái ấy lại gần mình nhưng cậu lại nhẫn tâm từ chối.

“Thì ra, trước giờ đều đi nhầm đường rồi sao?”

Cậu cười tự giễu.

“Mình vì tiến vào cảnh giới phá nguyên nên mới cố ý đến Cảng Đảo cắt đứt qua lại hoàn toàn với bạn bè, người thân, muốn làm một người bình thường, đối mặt với việc Nhậm Uyển Doanh tiếp cận, mình lại lựa chọn cự tuyệt, Kỷ Nhược Tuyết xuất hiện, mình vẫn che giấu thân phận bản thân với người khác, tất thảy mọi thứ, đều là do mình cố ý tạo ra, chứ không tự nhiên mà có, không phải thuận theo tâm ý!”

Cậu khẽ lắc đầu.

“Không ngờ, Diệp Thiên mình cũng sẽ có lúc ngu ngốc như vậy, thứ gọi là phá nguyên, chính là phải phá vỡ rào cản, phá vỡ ràng buộc, mình lại chỉ vì đột phá mà để bản thân bước vào gông cùm còn nặng nề hơn, trốn tránh sơ tâm, cứ như vậy, sao mình có thể tiến vào cảnh giới phá nguyên được?”

Cậu càng lúc càng cảm thấy nực cười, dưới tầm mắt mọi người dõi theo, cậu lại nhắm mắt lại.

Ở phía xa, ánh mắt Cận Vô Trần lướt tới, nhìn thấy đám người Nguỵ Phó đứng phía sau Diệp Thiên, trong lòng hiểu ra.

“Thì ra là người của nhà họ Nguỵ, xem ra, quan hệ giữa các người và Diệp Lăng Thiên cũng không tệ, nếu hôm nay đã muốn chém chết Diệp Lăng Thiên, thì các người ta cũng thuận thế giết chết vậy!”

“Cảng Đảo này, không có bất kỳ gia tộc nào có thể đe doạ đến uy phong nhà họ Cận ta!”

Giọng điệu ông ta lạnh nhạt, ánh mắt coi thường tất thảy sinh linh, hai tay khẽ nâng hướng lên trời.

Vô số nguyên khí đất trời lúc này chuyển động dữ dội, đồng loạt ngưng tụ giữa hai tay ông ta. Trong lúc vẻ mặt mọi người kinh sợ thì chúng đã ngưng tụ thành quả khí cầu xanh lam, khí cầu tiếp tục bành trướng khi nguyên khí ngưng tụ, cuối cùng cũng to đến khoảng trăm trượng, vô cùng đáng sợ.

Cảm giác được khí cầu trên tay đã đến cực hạn ông ta có thể ngưng tụ, ánh mắt Cận Vô Trần hiện lên tia sáng lạnh. Ông ta vung hai tay, khí cầu lao đi như viên đạn khí khổng lồ xanh lam này lướt trên mặt biển lao tới.
Khí cầu chuyển động trên mặt biển, tốc độ mắt thường khó thấy rõ, thoáng chốc đã đến bên bến tàu, trong lúc bắn đến kéo theo nước biển dâng cao ngập trời. Viên đạn khí vốn to chừng trăm trượng, được bao bọc bởi nước biển cũng to ra cả ba trăm trượng, tựa như một con quái thú khổng lồ, muốn tàn phá mọi thứ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.