Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, màn mưa khắp trời mỏng đi rất nhiều, cơ thể hai người dần dần hiện ra từ trong màn mưa.

Cận Vô Trần nắm lấy trường kiếm, mũi kiếm Hàm Quang lóe ra những điểm sáng trong suốt, thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, lúc này hai tay Diệp Thiên đã hoàn toàn lộ ra ngoài, bắp thịt cả người rắn chắc, hơi thở cực kỳ vững vàng.

“Diệp Lăng Thiên, cho cậu mở mang kiến thức một chút, xem tuyệt học chân chính mà tôi ngộ ra từ trong sách cổ thời thượng cổ là như thế nào!”


Cận Vô Trần dựng thẳng kiếm Hàm Quang ở trước mặt, một luồng kiếm mang phóng lên tận trời, đâm nát trời xanh, xé rách mây trắng.

“Chiêu này tên là Thiên Tùng Vân Kiếm, chính là võ học của thiên ngoại, riêng nó đã đủ để chém cậu rồi!”

Từ khi giao đấu với cú đấm đầu tiên với Diệp Thiên, Cận Vô Trần đã tích góp kiếm thế, lúc này nó đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài.

“Võ học của thiên ngoại?”

Hai mắt Diệp Thiên nheo lại, cũng không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy chữ này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy chữ này từ trong miệng người khác.

“Két!”

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, tiếng kiếm rít gào truyền đến.

Kiếm mang chiếu rọi trời đất, Cận Vô Trần chém ra một kiếm, chín luồng kiếm mang bay vụt ra ngoài, sau đó hóa thành một luồng, giống như trong trời đất chỉ có duy nhất một kiếm này, nổ tung trước người Diệp Thiên.

“Muốn một chiêu phân thắng thua sao? Tôi chơi cùng ông!”

Cảm nhận được thế kiếm sắc bén mạnh mẽ trước người, Diệp Thiên nở nụ cười trêu tức, tay phải nắm lại, sức mạnh cơ thể lại bùng nổ lần nữa.

“Thức thứ tư Tam Tuyệt Quyền, Phục Long!”

Diệp Thiên từng chế phục Long Giao, Chân Long Chi Khí chứa đựng trong cơ thể nó sớm đã dung hòa hoàn mỹ với cơ thể Diệp Thiên.

Cú đấm này vừa ra, hệt như chân long cắn nuốt đất trời, bóng rồng khuấy đảo không trung.

“Rầm!”

Nắm đấm va chạm với lưỡi kiếm tạo nên tiếng nổ vang trời.

Mọi người chỉ thấy Hàm Quang kiếm trong tay ông tổ không ai bì nổi nhà họ Cận bị bắn ra, mà cơ thể của ông ta cũng bay ra ngoài, đúng là bị cú đấm của Diệp Thiên đánh vào trong biển.

Cảnh tượng này bị gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận vừa chạy đến nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

“Ông tổ thua rồi?”



Cận Lãnh Hàn – cao thủ đương đại của nhà họ Cận vốn định tới biệt thự Cảng Đảo hỏi thăm Cận Vô Trần nhưng lại phát hiện ra Cận Vô Trần không có ở đâu, sau đó ông ta cảm nhận được sức mạnh giao đấu mãnh liệt mới vội tớii vịnh Thanh La.

Bọn họ vội vã đi, vừa tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng Cận Vô Trần bị Diệp Thiên dùng một chưởng đánh chìm xuống biển và bỗng cảm thấy tuyệt vọng.

“Ông tổ thất bại rồi sao?”

Biểu cảm của Cận Lãnh Hàn trông vô cùng khó coi, nỗi tuyệt vọng bỗng dâng lên.

Từ khi ông tổ Cận Vô Trần quay về thì ông ta có cảm giác nhà họ Cận sắp được vực dậy, Cận Vô Trần chính là niềm tin và trụ cột của nhà họ Cận.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.