Cận Ức Trần đã coi Diệp Thiên là một kẻ chán sống. Anh ta nâng tay, một luồng sức mạnh dâng lên, năm ngón tay như những mũi nhọn sắc bén cào về phía đỉnh đầu của Diệp Thiên.
Cú cào nếu mà giáng xuống thi đầu cậu chẳng khác gì một cái vỏ trứng gà yếu ớt sẽ bị vỡ vụn ngay tại chỗ.
“Rầm!”
Khi anh ta định giáng bàn tay mình xuống đỉnh đầu của Diệp Thiên thì lại có một cơn gió điên cuồng khác từ bên trái của Cận Ức Trần ập tới.
Luồng gió này cực mạnh và nặng nề. Cận Ức Trần tái mặt, thu tay về, kéo theo hướng ngược lại, cánh tay giơ lên ngăn chặn sự tấn công của luồng sức mạnh kia.
“Ầm!”
Hai bên tiếp xúc, cơ thể Cận Ức Trần khẽ run lên và lùi về nhau. Anh ta lùi lại tới năm bước, bãi cỏ xuất hiện một vạt lê chân dài thườn thượt.
Một ông cụ mặc áo bào trắng, tay chắp sau lưng nhìn trông khá giống Ngụy Chuy xuất hiện.
“Bố?”
“Ông nội!”
Ba anh em nhà họ Ngụy cùng Ngụy Chuy đều kinh hãi kêu lên.
Cận Ức Trần vẩy cánh tay, ánh mắt âm sầm và trầm giọng:
“Ngụy Phó?”
“Ngụy Phó?”.
Cận Ức Trần vẩy vẩy cánh tay, anh ta dùng quyền đỡ cú vừa rồi khiến tay lúc này vẫn còn tê, đủ thấy được sức mạnh của người ra tay lớn hơn anh ta một bậc.
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, anh ta liền nhận ra ngay.
Ngụy Phó, ông cụ nhà họ Ngụy, cao thủ đỉnh cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350132/chuong-1855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.