Chương trước
Chương sau
“Anh Thiên, anh …”

Ngụy Tử Phó giật mình, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thiên nói với cậu bằng vẻ nghiêm túc như vậy.

Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, không hề có ý nói đùa. Cậu tiếp tục nói: “Suy nghĩ của cậu là không muốn gian hập hội Cận Môn vậy thì tiếp tục kiên trì đi !”


Ông tổ nhà họ Cận trở về sẽ càn quét khắp giới thượng lưu của Cảng Đảo, điều này vốn chẳng liên quan tới Diệp Thiên, nhưng ông tổ này lại bắt những kẻ luyện võ của nơi đây phải cúi mình, lúc này cậu lại ở đây thì được nhiên không tránh khỏi dây dưa.

Ông tổ nhà họ Cận đã muốn thống nhất giới thượng lưu của Cảng Đảo thì cậu sẽ không để nhà họ Cận đạt được nguyện vọng.

“Anh Thiên, tôi hiểu ý của anh nhưng mà..."

Cậu ta quay qua nhìn Ngụy Chuy đã sắp điền xong tờ đơn rồi lại nhìn Cận Ức Trần ở gần đó với biểu cảm hăm hở mà nghiến răng.

“Tôi biết sự kiêng dè của cậu nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không cần lo lắng!”

Diệp Thiên xua tay: “Diệp Thiên tôi không giỏi giang gì cho lắm nhưng tôi có thể đảm bảo với cậu, trời có sụp thì có tôi, chỉ cần cậu làm những việc cậu muốn là được!”

Đôi mắt Diệp Thiên trong veo, mặc dù không hề có sự uy hiếp và áp lực nhưng không biết tại sao Ngụy Tử Phó lại cảm thấy vô cùng tin tưởng.

Cậu khẽ dao động đôi mắt, một giây sau chộp lấy tờ đơn gia nhập hội mà Ngụy Chuy đang viết rồi xé vụn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cận Ức Trần khẽ nheo mắt, sát khí bỗng trỗi dậy.

“Con điên rồi!”

Ngụy Chuy kinh hãi khi thấy vậy bèn gầm lên với Ngụy Tử Phó!”

Ngụy Tử Phó vẫn vô cùng kiên định, cậu ta chỉ trầm giọng trả lời: “Bố, con rất tỉnh táo!”

“Con tin bố cũng rất tỉnh táo, một khi gia nhập hội, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ không còn là nhà họ Ngụy nữa mà sẽ trở thành con chó dưới cờ nhà họ Cận!”

“Năm xưa tổ tiên nhà họ Ngụy tới Cảng Đảo tạo ra sự nghiệp, thiết lập tổ huấn là vì muốn nhà họ Ngụy đi ngược chiều gió, ngược chiều sóng chứ không muốn phải chịu khuất phục ai cả!”

“Nhà họ Cận có thể chèn ép chúng ta, có thể mạnh hơn chúng ta nhưng tuyệt đối không thể trở thành chủ nhân của chúng ta. Những lời tổ huấn này, con chưa bao giờ dám quên!”

Hai anh em Ngụy Hải, Ngụy Duệ đều nhìn Ngụy Tử Phó với vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của họ, cậu ba nhà họ Ngụy trước giờ đều là cậu ấm chẳng dè chừng ai, chỉ biết ăn chơi nên bộ dạng hôm nay của cậu ta khiến bọn họ cảm thấy như bị đảo lộn.

Bọn họ thậm chí cảm thấy những biểu hiện trước đây của Ngụy Tử Phó chẳng qua là tự giấu đi chính bản thân mình, còn bản thân cậu ta thật sự là một người nhìn thấu mọi sự.

“Tử Phó…”

Ngụy Chuy khẽ run rẩy khóe môi. Những gì Ngụy Tử phó nói sao mà ông ta lại không biết cơ chứ? Nhưng giờ thế lực của nhà họ Cận mạnh như vậy, có thể nói là tới bước khó có thể tưởng tượng, còn cả ông tổ vương cấp hàng trăm năm trấn nhiếp, dù bọn họ muốn đối kháng thì cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.