Chương trước
Chương sau
Lời nói của Ngụy Tử Phó rất rành mạch và thấu đáo, trong mắt Ngụy Truy lóe lên một tia sáng, tràn ngập vẻ tán thưởng.

“Bé út, con nghĩ rất giống bố!”

Ông ta vui mừng khôn xiết, trong ba đứa con nhà họ Ngụy, con lớn Ngụy Hải quản lý doanh nghiệp, con thứ Ngụy Duệ quản lý công việc tại nước ngoài, con út Ngụy Tử Phó suốt ngày chỉ đắm chìm trong tửu sắc khiến ông ta hết sức thất vọng.


Nhưng hôm nay, ông ta cảm thấy đứa con út trước giờ tệ hại của mình dường như không hề đơn giản như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, ngược lại rất tự tin, rất có chủ kiến.

Nhờ có Ngụy Tử Phó chỉ ra mà Ngụy Hải và Ngụy Duệ cũng lập tức bừng tỉnh, sau khi cân nhắc lợi và hại mới phát hiện ra Ngụy Tử Phó nói câu nào cũng có lý.

Ngụy Truy vỗ bàn, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định.

“Xem ra các con cũng có chung suy nghĩ với bố rồi!”

“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta sẽ không gia nhập thương hội Cận Môn này!”

Ông ta vừa dứt lời thì một tiếng động lớn vang lên, một bức tường bao của trang viên nhà họ Ngụy đổ sập.

“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”

Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.

Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”

“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”

“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”



Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.

Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.

“Cậu Trần?”

Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.

Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.

Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biệt một chút.

Ở Cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thể nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thế nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.

Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của Cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.

Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.

Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được Cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.
Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.