Chương trước
Chương sau
Hai bố con hoàn toàn khiếp sợ, mãi đến khi người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho đi đến trước người bọn họ, lúc này Cận Lãnh Hàn mới hoàn hồn.

Hai đầu gối cong lại, lập tức cúi đầu quỳ rạp xuống, hệt như tín đồ thành kính nhất nhìn thấy vị thần linh mà mình luôn thờ phụng.

“Gia chủ đời thứ tư nhà họ Cận – Cận Lãnh Hàn, cung nghênh ông tổ trở về!”




“Gia chủ đời thứ tư của nhà họ Cận – Cận Lãnh Hàn, hoan nghênh ông tổ trở về”.

Dường như chỉ trong thoáng chốc, Cận Lãnh Hàn quỳ xuống đất, lộ ra vẻ thành kính và bất ngờ.

Dù trước khi ông ta chào đời, Cận Vô Trần đã rời khỏi nhà họ Cận để đi chu du khắp nơi, ông ta chưa từng gặp Cận Vô Trần nhưng đã từng nghe bố mình – Cận Phong nói rất nhiều về ông tổ này.

“Thần thái khác người là lẽ tự nhiên”.

Đây chính là câu nói Cận Phong miêu tả Cận Vô Trần.

Cận Vô Trần mặc một bộ đồ nho giáo, vóc dáng cao lớn, năm tháng vẫn chưa để lại vết tích trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đó rất sâu thẳm như thế có thể nhìn thấu được luân hồi.

“Đời thứ tư? Cháu là con trai Tiểu Phong à?”

Cận Vô Trần lạnh nhạt nói, dù có là cháu trai đứng trước mặt mình, cũng vẫn không hề có chút dao động cảm xúc nào, đi đến ngồi xuống vị trí đầu tiên trong sảnh lớn.

Cận Ức Trần đã quỳ ở một bên không dám nói một lời, nãy giờ đều đi đi cùng Cận Lãnh Hàn.

“Ông tổ, đó đúng là bố cháu, chỉ tiếc là…”

Cận Lãnh Hàn nhớ đến cảnh tượng Cận Phong qua đời mấy năm trước, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn và không cam lòng.

“Tiểu Phong có sức khỏe đã yếu từ nhỏ, mặc dù vẫn luyện võ nhưng vì thể chất bẩm sinh không hoàn hảo, cấp bậc có thể đạt đến cực kỳ có hạn, không bước vào vương cấp thì tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi tuổi, ta đã đoán trước được kết cục của nó, nếu không cũng sẽ không quay về nhanh như thế”.

Ánh mắt Cận Vô Trần vẫn lạnh nhạt như thế, không có nhiều biểu cảm với cái chết của Cận Phong dường như chỉ đang thuật lại một chuyện không rõ lắm.

Nói rồi bỗng quay đầu sang nhìn Cận Ức Trần bên cạnh.

“Cháu tên là gì?”

Cận Ức Trần không dám lề mề, cúi người đáp lại Cận Vô Trần: “Thưa ông tổ, cháu là Ức Trần, bố cháu nói đặt tên này cho cháu là để nhớ đến ông tổ, mong ông tổ sớm quay về”.

“Ức Trần?”

Cận Vô Trần nghe nói thế cũng không cảm thấy vui mừng gì, ngược lại ánh mắt lóe lên một tia thất vọng, hừ một tiếng sau đó nhìn về phía Cận Lãnh Hàn.

“Nhớ đến ta, mong ta về? Cái rắm!”

“Muốn nhà họ Cận tự mình bắt đầu, cho dù ta không ở đây, ông nội, ông cố cháu có ai không tự dựa vào sức mình tung hoành Cảng Đảo không? Có khi nào trông đợi vào người khác?”
“Nhưng đến lượt cháu làm gia chủ thế mà lại cần trông đợi vào người khác đến cứu nhà họ Cận, đúng là khiến ta thất vọng quá”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.