Dứt lời, cậu chẳng quan tâm đến phản ứng của cô gái, cứ thế quay người đi về phía căn tin.
Cô gái chẳng ngờ rằng Diệp Thiên lại bình thản đến vậy, chỉ biết đứng ngẩn người một chỗ. Cô ta có lòng chạy tới xin lỗi, kết quả Diệp Thiên chỉ nói mỗi câu, đến một lời chào cũng không có, cứ thế quay người bỏ đi. Đây là lần đầu cô ta nhận được sự đối xử như vậy từ một bạn học khác giới.
Nguỵ Tử Phó nhìn Diệp Thiên đi xa mới kịp định thần lại, vội vã quay đầu nói với cô gái: “Bạn Nhậm, tính khí bạn tôi nó vậy đấy, trước nay vẫn luôn lạnh lùng, cô đừng quá để bụng nhé!”
Cô gái hơi nhíu mày, nói một câu “không sao” với Nguỵ Tử Phó rồi cũng rời đi.
Nguỵ Tử Phó định lên tiếng níu chân nhưng không rõ nên nói điều gì, chỉ đành lắc đầu bất lực.
Bên trong căn tin, Diệp Thiên vừa lấy xong cơm, Nguỵ Tử Phó lại đuổi tới nơi.
Cậu ta ngồi đối diện với Diệp Thiên, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Thiên, anh với bạn Nhậm là như nào thế? Sao cô ấy lại chạy đuổi theo để xin lỗi anh?”
“Bạn Nhậm?”, Diệp Thiên hơi ngơ người: “Cậu nói tới cô gái ban nãy hả?”
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Nguỵ Tử Phó trợn tròn hai mắt, không thể tin được: “Anh Thiên, không phải chứ? Lẽ nào anh không biết Nhậm Uyển Doanh?”
“Cô ấy là người rất nổi tiếng ở đại học Tử Kinh Hoa chúng ta đó, được bầu chọn làm hoa khôi của trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350088/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.