Chương trước
Chương sau
Diệp Sơn và Diệp Tinh cảm thấy kinh ngạc, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ thì có một bóng hình dịu dàng bước vào.

Thi Tú Vân mặc váy màu xanh nhạt, chiếc váy khẽ bay bay, mặc dù bà không trang điểm nhưng cũng không giấu được khuôn mặt sáng ngời như tiên nữ giáng trần của mình.

“Mẹ!”

Diệp Tinh nhìn thấy Thi Tú Vân thì vội vàng bước lên với vẻ vui mừng.


Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, ánh mắt dịu dàng và khẽ gật đầu rồi đưa tay xoa đầu cậu.

“Tinh Nhi, con lớn rồi, giờ đã là một nam tử hán rồi đấy!”

Giọng của bà dịu dàng mang theo vẻ nhân từ.

“Mẹ biết anh trai con uy danh thiên hạ, đây là một cú sốc đối với một người trước giờ luôn muốn mạnh lên như con!”

“Nhưng mẹ hi vọng con hãy bình tĩnh, đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi!”

“Con không thể vượt qua anh trai nhưng con sở hữu song mạch không ai có, đây là một điều tuyệt vời mà hàng ngàn năm qua không ai có được, tương lai chỉ có luyện tập mới có thể trở nên tiền đồ vô lượng, bước tới đỉnh cao, mẹ thật mong chờ ngày đó!”

Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ với lời nói của Thi Tú Vân, cậu cảm thấy Thi Tú Vân giống như đang dặn dò vậy, thế nhưng từng lời nói của Thi Tú Vân đều vô cùng chân thành nên cậu lập tức gật đầu.

“Mẹ, cảm ơn lời dạy của mẹ, con nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mẹ!”

Thi Tú Vân gật đầu và quay qua Diệp Sơn.

“Bố!”

Đây là lần đầu tiên bà nói ra những lời từ đáy long với Diệp Sơn từ sau khi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch.

“Trước giờ con đều ít nói chuyện với bố!”

“Từ khi con được gả cho nhà họ Diệp, ngoài chuyện của Thiên Nhi ra thì con luôn coi trọng bố!”

“Những chuyện sau này của nhà họ Diệp, mong bố quan tâm thêm, nhà họ Diệp thiếu bố thì không còn là nhà họ Diệp nữa!”

Diệp Sơn khẽ chau mày và cảm thấy kinh ngạc: “Tiểu Vân, con…”

Thi Tú Vân cười hiền lành, không hề trả lời mà chỉ hỏi về Diệp Thiên.

Nhắc tới Diệp Thiên, Diệp Sơn chỉ lắc đầu.

“Thiên Nhi nhờ người gửi lời, nói rằng thằng bé rời đi một thời gian, không biết là đi đâu!”

Thi Tú Vân nghe thấy vậy thì cũng chau mày, một lúc sau bà chỉ khẽ cười và lắc đầu.

“Bây giờ Diệp Thiên không còn là đứa bé ngây thơ năm xưa nữa, thằng bé đã là một cái cây lớn, có thể kết nối với người khác và tung hoành khắp thiên hạ rồi!’

“Thằng bé đã nói muốn rời đi một thời gian thì đương nhiên chẳng ai có thể tìm được, chỉ có điều, con không đợi được thằng bé nữa rồi!”

“Mọi người nói với thằng bé giúp con, không được vì con mà làm bất kỳ chuyện gì, không được tìm con, hãy đi tốt con đường của riêng mình!”

Diệp Sơn và Diệp Tinh đều tái mặt, từ giọng nói của Thi Tú Vân thì bọn họ có thể cảm nhận ra được sự khác thường.

Bọn họ đang định hỏi thì bỗng có một bóng hình từ ngoài bước vào và xuất hiện trong đại sảnh.

Mọi người nhìn kỹ rồi bỗng tái mặt, người tới không phải ai khác mà chính là người đàn ông bí ẩn trước đó đánh lui Diệp Thiên.

“Tiểu Vân, 20 năm tới rồi, thời gian đã tới rồi!”

Ông ta chẳng buồn nhìn những người khác trong nhà họ Diệp, chỉ nhìn Thi Tú Vân với vẻ âm u.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.