Tiếng nói lạnh lùng của Diệp Thiên giống như lời tuyên án tử hình cuối cùng cho năm người.
“Nói bậy nói bạ!” Mặc dù Cô Giang Điếu Tẩu cụt tay, nhưng ánh mắt vẫn bùng lên tia sáng.
“Cho dù chúng tôi không phá được lĩnh vực của cậu, nhưng cậu cũng đang ở trong lĩnh vực cùng chúng tôi, chỉ cần giết cậu, lĩnh vực này sẽ tự động tan rã!”
Bốn người khác nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, lĩnh vực là do con người ngưng kết, một khi chủ lĩnh vực bị bọn họ giết chết, tất nhiên lĩnh vực cũng sẽ tan biến.
“Ông nói không sai!”
Diệp Thiên đạp không bay đến, nhếch miệng nở nụ cười trêu tức: “Nhưng điều kiện tiên quyết là các ông làm được điều đó!”
“Vèo!”
Lần đầu tiên Tây Môn Đoạn Thủy – vị Lôi Tôn tung hoành hơn trăm năm qua chủ động ra tay, ông ta không chút chần chừ, hai tay cong thành hình trảo, một tia sấm sét kéo dài giữa hai bàn tay của ông ta.
“Lôi Quang Đạn!”
Sấm sét vốn rộng hơn mười trượng bị ông ta nén vào lòng bàn tay, năng lượng cuồng bạo sôi trào giữa hai tay của ông ta, ngay sau đó, hai tay ông ta đẩy ra, hệt như phóng thích khí công, đánh về phía Diệp Thiên.
“Xoẹt xoẹt!”
Một vật thể hình tròn chỉ to cỡ bàn tay bắn về phía Diệp Thiên, bên trong ẩn giấu chớp điện mạnh mẽ vô cùng.
Mặc dù thoạt nhìn vật thể hình tròn này không bắt mắt bằng những chưởng ấn chân nguyên vừa ra đã bao phủ mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350067/chuong-1790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.