Ông ta không biết Diệp Thiên đã ở trong khu vực trọng lực, cơ thể chịu trọng lực gấp đôi trở lên, sao còn có thể đánh ra một đòn kinh người như thế.
“Diệp Thiên Lăng, đây là kỹ năng võ thuật gì thế?”
Cô Giang Điếu Tẩu không nhịn được hỏi, đòn tấn công này của Diệp Thiên đã đủ để so với sức nổ bom hạng nặng trong thời kỳ hiện đại.
“Trốn cũng nhanh đấy”.
Diệp Thiên thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng.
“Đòn tấn công này là tôi ngưng tụ từ sức mạnh thân thể, xem ra là kỹ năng võ thuật tôi mới sáng tạo ra, không có tên”.
“Nếu thật sự muốn hỏi, có thể gọi là...”
“Kình Thiên Chỉ”.
Cậu nhìn chằm chằm vào Cô Giang Điếu Tẩu, vẫn không hề kiêng dè gì mà đi vào khu vực trọng lực của cậu.
“Tránh được đòn tấn công vừa rồi coi như ông may mắn, nhưng ông còn có thể tránh được bao nhiêu lần”.
Vừa dứt lời Diệp Thiên giơ ngón cái ra, đầu ngón tay có ánh sáng màu lam lóe lên.
“Không thể để cậu ta ra tay nữa”.
Bàng Mông và Lệ Tà không dám cho Diệp Thiên cơ hội ra tay, thân hình hai người giao lại với nhau kéo ra hai đường bóng dàng trên bầu trời.
Hai người một trái một phải, chân nguyên xao động, quấn lại vào nhau thành hai đường ánh sáng màu đỏ máu.
Đường sáng bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh như thể một con rắn uốn lượn, quấn quanh trên hai cánh tay Diệp Thiên.
“Hừ!”
Phap vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350064/chuong-1787.html