Chương trước
Chương sau
“Rầm!”.

Giọng nói Diệp Thiên vang lên, kèm theo âm thanh cực lớn, màn mưa trên đỉnh đầu đều bị vỡ tan, vốn đang mưa rào to đột nhiên ngừng lại.

Một luồng nguyên khí hình rồng nhấp nháy tia sáng màu xanh lam trong suốt, khi đuôi rồng vẫy đập, cứ thế đập mạnh về phía sáu vị vương cấp trăm năm kia.


“Cái tên này thế mà ra tay thật sao?”.

Mặt mày sáu vị vương cấp không ngừng biến sắc, bọn họ thực sự không ngờ Diệp Thiên lại dám lấy một địch sáu, hơn nữa còn là chủ động ra tay.

Liên Đạo Thành lao đến đầu tiên, lúc này đuôi rồng màu xanh lam quật xuống, ông ta giơ tay lên đỡ ngang, một luồng chân nguyên quệt ngang đến, đập vào đuôi rồng.

“Bụp!”

Một luồng sức mạnh truyền tới, mọi người bên trong biệt thự nhà họ Tiếu đều bất giác rụt đầu lại, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như bị một luồng nội lực bao quanh, bức tường bao quanh biệt thự đều rung lắc, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.

Trong không trung, bàn chân Liên Đạo Thành đạp lùi liên tiếp về phía sau, liên tiếp tạo ra năm luồng sóng khí, năm vị vương cấp còn lại đều mặt mày biến sắc, vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Hồng Nhật Pháp Vương và Tây Môn Đoạn Thủy vừa rồi của Diệp Thiên, biểu cảm lập tức trở nên cứng đờ.

Tuy Diệp Thiên có danh tiếng lớn, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đầy vẻ cao ngạo trong người, với thân phận và niềm kiêu hãnh về vương cấp trăm năm, bọn họ cho rằng Diệp Thiên kiểu gì cũng kém bọn họ một bậc.

Nhưng cú đánh này của Diệp Thiên lại dễ dàng đánh cho Liên Đạo Thành phải lùi lại, chỉ là một cú đánh, đã tuyên bố Diệp Thiên và bọn họ có đẳng cấp về sức mạnh là như nhau.

“Hừ!”.

Diệp Thiên đánh một chiêu chân nguyên xuống, lúc đó khóe miệng nở nụ cười khẩy, cơ thể đột nhiên lao vút lên trời.

Trước mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, rạch ngang bầu trời, Diệp Thiên biến mất khỏi mặt đất, rồi một lần nữa xuất hiện trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu chỉ trong chớp mắt.

“Bụp!”.

Nắm đấm như viên đá ngọc thạch trắng xé rách không gian, luồng chân nguyên màu xanh lam nhạt đang nhanh chóng lan rộng.

“Khốn kiếp!”.

Cô Giang Điếu Tẩu trong lòng tức tối, Diệp Thiên không chỉ đánh ra một cú, thế mà không chút do dự lại đánh tiếp cú thứ hai, hoàn toàn không coi sáu vị vương cấp trăm năm bọn họ ra gì.

Diệp Thiên tuy mạnh nhưng Cô Giang Điếu Tẩu ông ta tung hoành thiên hạ hơn một trăm năm nay, số những kẻ địch mạnh mà ông ta gặp cũng không dưới hai bàn tay, nhưng đến bây giờ vẫn đứng vững không hề bị ngã gục, ông ta làm sao mà sợ một tiểu bối như Diệp Thiên chứ?

Ông ta chưa từng trốn tránh, bàn tay khô héo thò ra từ trong tay áo, năm ngón tay nắm hờ đốm sáng màu đen, chĩa ra đỡ lấy nắm đấm của Diệp Thiên.

“Rầm rầm!”.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, tỏa ra một làn sóng khí vô cùng lớn, thổi bay các tầng mây xung quanh, những hạt nước mưa dưới đất bị một lực vô hình hút lên, rồi nổ tung thành màn hơi nước.
Diệp Thiên và Cô Giang Điếu Tẩu cùng lúc cơ thể rung lên, nhưng Diệp Thiên chỉ là hơi nghiêng ngả rồi lập tức đứng vững tại chỗ, còn bản thân Cô Giang Điếu Tẩu lại lùi về sau ba bước, cách xa cả trăm trượng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.