Những người khác cũng không hiểu hành động này của Tiếu Văn Nguyệt, mọi người đều nhìn Tiếu Văn Nguyệt, muốn biết cô ta muốn đi đâu.
Tiếu Văng Nguyệt không quan tâm đến hình tượng, nhấc váy thiên nga, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Diệp Thiên, cô ta cũng mặc kệ Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vẫn ở đây, nâng tay lên lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Anh đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”
Cô ta nghiêng mặt cười ngọt ngào với Diệp Thiên, thân mật tựa như người yêu.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, lạn nhạt nói: “Vừa đến không lâu, nhìn thấy trong này nhiều người quá nên không báo cho cô!”
Hà Tuệ Mẫn quan sát thái độ Diệp Thiên đối với Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy Diệp Thiên không hề phản cảm với việc Tiếu Văn Nguyệt tiếp xúc thì trong lòng cũng thầm vui mừng.
“Cô nhóc này còn nói nữa, hôm qua Tiểu Thiên đã bảo con báo cho bố mẹ, hôm nay đến đây thăm hỏi, nhưng con lại chẳng nói gì cả, hại bố mẹ chẳng biết gì cả!”
Vẻ mặt Tiếu Lâm nghiêm túc, giọng điệu có chút trách cứ.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy thì thè lưỡi: “A Thiên quay về, chẳng phải con muốn cho bố mẹ chuyện bất ngờ sao, cho nên mới không nói thôi?”
Diệp Thiên nhún vai, buông tay nói: “Cho nên, ngay cả sinh nhật cô cũng không cần nói luôn?”
Tiếu Văn Nguyệt kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh Diệp Thiên, có chút ngại ngùng: “Không phải tôi cố ý muốn giấu anh, tôi biết anh thích yên tĩnh, không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350039/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.