Chương trước
Chương sau
Hai ngày trước buổi đấu giá, quản lý cấp cao của khách sạn Hạo Nguyên đã chào hỏi họ, những người mới tới khách sạn này ăn mặc với vẻ kỳ lạ đều là những người mà bọn họ không động vào nổi.

Bên trong đại sảnh của khách sạn, Lư Tĩnh Tuyết là người của khách sạn nên đương nhiên ở đây để đón tiếp những vị khác từ phương xa ở khắp nơi tới. Đúng lúc này, có tiếng xôn xao từ ngoài của vọng vào, không ít người đều quay qua nhìn, đến cả cô ta cũng vậy.

Vừa nhìn, cô ta đã lập tức khựng người, đôi mắt ánh lên vẻ tán thưởng.


Người bước vào chính là hai cô gái chưa tới 20 tuổi nhưng khí chất trông như thần tiên.

Cô gái bên trái với thân hình cao ráo, uyển chuyển, làn da mơn mởn, ngũ quan xinh đẹp, hoàn hảo. Dường như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, thế nhưng khuôn mặt thì có phần lạnh nhạt giống như đã nhìn thấu thế tục và không còn vướng bụi trần nữa.

Cô gái bên phải thì càng hơn thế, đôi mắt linh hoạt chuyển động, trong vẻ đẹp toát lên khí chất có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, trên tay cô gái cầm một thanh khiếm cổ với tay cầm được nạm pha lê trông cực kỳ uy phong.

Ngay đến Lư Tĩnh Tuyết là một cô gái tuyệt sắc thì lúc này cũng bị hai cô gái vừa bước vào kia hấp dẫn.

Cô ta không biết cô gái đứng bên trái, nhưng cô gái đứng bên phải tay cầm kiếm thì Lữ Tĩnh Tuyết đã đoán ra được thân phận.

“Lí Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt!”

Cô gái tay cầm kiếm chính là Lý Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt, cô gái này cũng cô gái mặc váy đỏ đi cùng mình khẽ mỉm cười.

“Tử Uyển, thật không ngờ lần này chúng ta cũng tham gia buổi đấu giá, thật hiếm có đấy!”

Cô gái mặc váy đỏ bên cạnh cũng cười đáp lại: “Phái Nga Mi mặc dù đẳng cấp, rất ít khi xuất hiện nhưng dù gì cũng là một môn phái của võ đạo, thi thoảng ra ngoài cũng là điều hợp lý!”

Hai cô gái nói chuyện, Lư Tĩnh Tuyết ở gần đó nghe thấy rõ ràng hai từ Tử Uyển. Cô ta khẽ khựng người, sau đó lập tức phản ứng lại với đôi mắt mở to.



Nga Mi sao? Tử Uyển?

Lư Tĩnh Tuyết chớp mắt, dường như ngay lập tức nhớ tới một câu nói được lưu truyền khắp Hoa Hạ.

Thủ đô song tinh, tam anh tứ mỹ. Đây là câu nói chỉ về Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, còn có Thích Kiếm Anh, Lục Thiên Anh – những anh tài cùng với Lí Thanh Du – một trong tứ đại mỹ nhân.

Nhưng ngoài câu nói này ra còn có một câu nói khác là Nga Mi Tử Uyển, Thiếu Lâm Tuệ Không!”

Trong lớp thanh niên của Hoa Hạ, bề nổi thì có Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đứng đầu thế tục, nhưng thực ra còn có hai người nữa thâm sâu khó lường không nằm trong giới đó và vô cùng bí ẩn.

Hai người này, một người là truyền nhân của phái Nga Mi, đừng hàng đầu môn phái, rất ít khi tham gia chuyện thế tục và một người là đệ tử của Cổ Thiếu Lâm, luôn lẳng lặng khổ luyện trong Thiếu Lâm, rất ít khi bước vào giang hồ nên hầu như danh tiếng không lớn lắm.

Lớp thanh niên được gọi là anh hùng của giới võ thuật Hoa Hạ thì vẫn còn có cả hai người đó, Lư Tĩnh Tuyết hiểu rất rõ điều này.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.