“Diệp Lăng Thiên?”
“Chính là cậu, đã phế tu vi đồ nhi của tôi?”
Một câu này của ông ta, khiến sắc mặt mọi người trong chòi bát giác đều thay đổi, ngay cả vị trí chủ nhà là Lư Chính Vũ mà ánh mắt cũng trầm xuống, vẻ mặt bất ngờ.
Diệp Thiên cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt không hề dao động.
“Nếu đồ nhi mà ông nói là kẻ vụng về đã dùng thủ đoạn thôi miên để cướp nguyên âm người khác để tự mình tu luyện kia thì đúng là do tôi làm!”
Diệp Thiên thản nhiên đáp lời, bốn người xung quanh ai ai vẻ mặt cũng thay đổi, còn người đàn ông trung niên khi nghe lời chất vấn của Diệp Thiên, vẻ mặt hoàn toàn u ám.
“Diệp Lăng Thiên, được lắm, rất oai phong!”
Ông ta đứng dậy, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến khu vườn, thổi bay tất thảy cỏ cây, chòi nghỉ bát giác cũng bị ảnh hưởng nghiêng ngả.
Ông ta nhìn thẳng Diệp Thiên, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi thì hậu quả thế nào khaông?”
“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi có hậu quả gì không?”
Người đàn ông trung niên vươn người đứng dậy, ngay khi ông ta đứng dậy, cuồng phong xung quanh cuộn trào, trời quang trên đầu đột nhiên cũng thay đổi, bởi vì chân nguyên mạnh mẽ mà không khí cũng chấn động, xuất hiện từng vết nứt.
Bầu không khí hài hoà bên đầu thoáng chốc trở nên nặng nề, những người khác ai ai cũng biến sắc, ngoại trừ Lư Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349999/chuong-1722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.