Một luồng sáng màu lam phóng lên không gian, khiến xung quanh chấn động. Trên sườn núi, một bàn tay trắng trẻo, nõn nà vươn ra hóa giải chưởng đánh của Diệp Thiên.
“Đàn ông đàn ang, mới có mấy ngày không gặp, sao vừa gặp đã ra tay thế?”
Giọng nữ rành rọt vang lên giữa mây trời, một bóng hình xuất hiện khiến cho Diệp Thiên giật mình.
“Lại là cô?”
Diệp Thiên dao động đôi mắt, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong không gian, cô gái mặc áo màu ánh trăng, mái tóc dài xõa xuống vai giống như một tiên tử băng giá đang lơ lửng giữa không trung.
Cô gái không phải ai khác mà chính là Yến Khinh Vũ, người mà Diệp Thiên gặp ở sa mạc Trung Đông.
Từ khi đỡ một kiếm của Yến Khinh Vũ ở sa mạc thì cậu tưởng đã có thể thoát được phiền phức rồi, nào ngào mấy ngày trước Yến Khinh Vũ lại theo cậu tới thủ đô, giờ thì theo tận tới cả Lư THành.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
“Đương nhiên là tôi rồi, có phải rất bất ngờ không?”
Yến Khinh Vũ đạp bước trên không, bàn chân xinh xắn, đẹp đẻ, vừa phải.
Cô ta mỉm cười ngọt ngào nhìn Diệp Thiên, trên khuôn mặt xinh xắn thể hiện chút sự đáng yêu của một cô gái.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên không có tâm tư nào mà ngắm nhìn, cậu đanh mặt lại, lạnh lùng nói: “Cô đúng là bám dai như đỉa!”
Yến Khinh Vũ lướt tới, đáp xuống chỗ Diệp Thiên, khẽ khua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349991/chuong-1714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.