Chương trước
Chương sau
“Muốn tôi đấu giá được món đồ đó?”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt cười như không cười.


“Tướng Lương, ông bảo tôi giúp ông chuyện này, đúng là không đơn giản nhỉ!”.

Lương Long Đình bảo cậu đấu giá mua vật phẩm đó, mục đích đã rất rõ ràng, chính là muốn để cậu trở thành mục tiêu công kích, trở thành mục tiêu chung của bốn vị vương cấp.

Lương Long Đình nghe thấy vậy, khuôn mặt mang vẻ áy náy, nhưng vẫn cố nói: “Tướng Diệp, cậu đấu giá mua vật phẩm đó, có thể kéo sự chú ý của mấy người còn lại đổ dồn về phía cậu, chỉ cần vật phẩm đó rơi vào tay cậu, mục tiêu chính của bọn họ ắt sẽ là cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần cùng chúng tôi trở về quân khu ở một thời gian, bọn họ có ngang ngược thế nào cũng không dám xông vào quân khu đâu!”.

“Chỉ cần bốn người này không ra tay ở trong Lư Thành, mấy người chúng ta có thể gối đầu ngủ ngon rồi, đến lúc đó có thể ngăn chặn một trận hỗn chiến bốn phương!”.

Diệp Thiên gật đầu, những gì Lương Long Đình nói rất đúng, nếu món đồ này bị bất kỳ ai trong số bốn người này lấy được, đều sẽ là một rắc rối lớn, vì bọn họ hành tung không rõ ràng, không thể nắm được, đến lúc đó bất kỳ nơi nào ở Lư Thành bộc phát ra cuộc chiến, thì đều không thể phòng ngự được.

Nhưng món đồ này nếu rơi vào tay Diệp Thiên, hành tung của cậu có thể kiểm soát được, có thể đi tới quân khu, quân khu Thành Môn là một trong những quân khu lớn có tiếng ở Hoa Hạ, lực lượng chuẩn bị chiến tranh đương nhiên là cực mạnh, bốn vị vương cấp kia có to gan ngang ngược thế nào, cũng không dám xông vào quân khu, đối đầu với lực lượng quốc gia.

Như vậy cục diện hỗn chiến được giải quyết dễ dàng, Lư Thành cũng không phải trở thành chiến trường của bốn vị vương cấp nữa.

“Nghe cũng có lý đấy chứ!”, Diệp Thiên sờ lên cằm, ngửa tay nói: “Nhưng tôi không dám đảm bảo chắc chắn sẽ đấu giá mua được vật phẩm đó, dù sao tướng Lương cũng biết đó, tôi vẫn đang đi học, chỉ là một sinh viên, trên người không có tiền bạc gì cả!”.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng bên cạnh nghe thấy câu nói của Diệp Thiên đều đảo mắt, đúng là khóc không được cười cũng không xong.

Đùa chứ, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên nếu không có tiền thì trên thế giới này không có ai dám nói bản thân có tiền cả.

Nhưng nhờ người ta làm việc, đương nhiên phải có thành ý, Lương Long Đình nói thẳng luôn: “Tướng Diệp, chuyện này đương nhiên không thể để cậu tự bỏ tiền túi ra, tất cả mọi chi phí ở trong cuộc đấu giá đều sẽ do quân đội phụ trách!”.

“Cậu chỉ cần đấu giá được món đồ đó, sau đấy trở về quân khu với chúng tôi là được, về các chi phí thì phía chính phủ sẽ chuyển tiền vào sàn đấu giá ở Khách sạn Hạo Nguyên!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Nghe thì thấy điều kiện cũng được đấy!”.

Cậu trầm ngâm một lúc, đổi giọng.

“Chuyện này tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy khá tò mò!”.

“Nếu trong buổi đấu giá có một món đồ thu hút bốn vị vương cấp trăm năm đến, vậy vì sao ông không đến thẳng nhà họ Lư, bảo bọn họ giao luôn món đồ đó cho quân đội bảo quản chứ!”.

“Như vậy thì buổi đấu giá sẽ không có món đồ đó nữa, cũng có thể tránh được sự tranh cướp của bốn vị vương cấp, như vậy không tốt hơn sao?”.

Khuôn mặt Lương Long Đình thoáng lộ vẻ bất lực, lắc đầu nói.

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không làm thế được!”.
“Khách sạn Hạo Nguyên tồn tại cả trăm năm nay, từ nhà khách Hạo Nguyên cuối nhà Thanh tiếp diễn đến tận bây giờ, các buổi đấu giá ngầm cũng chưa từng ngắt quãng, hàng trăm năm nay đều do bọn họ phụ trách tổ chức, mỗi một cuộc đấu giá ngầm đều sẽ thu hút vô số võ giả đỉnh cao của Hoa Hạ đến!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.