Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên khẽ nhíu mày, có chút buồn cười.

“Cô nhóc, em đây là…”

Lời cậu chưa nói hết, Vương Viện Viện cũng lấy hết dũng khí đứng ra, bảo vệ bên trái Diệp Thiên.


“Không sai, đàn anh Diệp Thiên là người tốt, anh ấy đã cứu chúng tôi, các ông không thể bắt anh ấy!”

Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện dẫn đầu đứng ra, chỉ ngừng lại vài giây, lại có thêm người xông lên, đứng chắn bên người Diệp Thiên, sau đó lại một người, hai người, ba người…

Lần lượt từng học sinh Tam Trung đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Diệp Thiên kín kẽ, đều tức giận nhìn những bộ đội xung quanh.

“Các ông tuyệt đối không thể đưa đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là ân nhân cứu mạng chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung chúng tôi!”

Từng học sinh Tam Trung đều mang vẻ mặt kiên cường, tụ lại thành nhóm, tư thế quyết không cho bất kỳ ai làm khó Diệp Thiên.

Cảnh tường này khiến mấy người Lương Long Đình và mười mấy bộ đội đến đây đều nôn nao biến sắc.

Hiệu trưởng Tam Trung do dụ một chút, nhưng vẫn tiến lên.

“Xin lỗi ba vị tướng, tôi là hiệu trưởng Tam Trung, Diệp Thiên là niềm kiêu hãnh của trường chúng tôi! Cậu là học viên xuất sắc nhất, các ông mang theo súng ống đến bắt ép đưa cậu ấy đi, mặc dù các ông là người của quân đội, nhưng cũng phải có lý do chính đáng, nếu không tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Hiệu trưởng dẫn đầu đứng ra, mười mấy giáo viên Tam Trung phía sau cũng tiến lên, đứng chung chỗ với ông ta.

Trước sau chẳng qua chỉ mới mấy phút đồng hồ, mấy trăm mét xung quanh Diệp Thiên đều là giáo viên học sinh vây quanh, chống đối đám người Lương Long Đình đến đây, không lùi một bước.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lương Long Đình và hai trung tướng bên cạnh chợt khó hiểu, cảm thấy không tin được, Diệp Thiên thì lại ôm trán, không biết là vui hay buồn, hoàn toàn dở khóc dở cười.

Qua mười mấy giây, Lương Long Đình mới lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.

“Tướng Diệp, cậu không giúp giải thích chút sao?”

“Tướng Diệp?”. Lời của Lương Long Đình khiến mọi giáo viên học sinh trong sân sửng sốt, sau đó đều nhìn sang Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười khổ, khẽ huơ tay với mọi người.

“Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng bọn họ không phải đến bắt tôi chứ?”

Vẻ mặt mọi người khó hiểu, Diệp Thiên nhẹ nhàng tách đám người ra, đi đến trên cùng.

Cậu đứng đối diện với ba vị tướng, vẻ mặt ung dung, tựa như đang gặp mặt những người bạn cũ thân thuộc vậy.

“Tướng Long, lần tới đến tìm tôi, có thể đừng dẫn theo nhiều người như vậy, chỉ rước thêm hiểu lầm!”

Lương Long Đình đành chịu lắc đầu, nhìn từng giáo viên học sinh đứng ra bảo vệ Diệp Thiên, cảm khái nói: “Là lỗi của tôi, nhưng quả thực tôi cũng không ngờ, tướng Diệp ngoài thần thông võ đạo, giàu hơn cả quốc gia, thế mà ngay cả giáo viên học sinh trong trường đều mến mộ cậu như vậy, thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!”
Ông ta nói xong, khẽ vung tay, âm thanh cất cao, ra lệnh với những thành viên bộ đội đeo súng xung quanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.