Chương trước
Chương sau
“Chỉ có thể nói, hôm hay hai người tới trường Tam trung thật không đúng lúc!”

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, thanh kiếm lửa trong tay cậu chém ngang một nhát.

Không có tiếng động, không có điều gì kỳ lạ nhưng khoảng không gian trong Viêm Giới, lấy nơi Diệp Thiên đứng làm điểm nối, nhát kiếm chém xuống chia thành hai luồng.

Quỷ Vương Tương Tây đứng đơ một chỗ, không biết nên làm gì, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.


“Hiệu trưởng Lư, thật ngại quá, tôi giúp thầy giải quyết hai người này rồi!”

Diệp Thiên chỉ vung kiếm một nhát, thanh kiếm lửa theo đó biến mất, cậu không thèm quan tâm đến Quỷ Vương Tương Tây đang đứng trước mặt nữa, quay thân nói chuyện với Lư Chính Vũ.

Mặt Lư Chính Vũ ngơ ngác, nhìn về phía Quỷ Vương Tương Tây, ánh mắt kinh ngạc

Eo của Quỷ Vương Tương Tây lóe lên một vệt sáng, cơ thể của hai người họ cũng khựng lại giữa không trung, chẳng hề nhúc nhích.

“Xẹt!”

Diệp Thiên đưa tay xuống, bức tường lửa dần dần lụi tàn, bầu trời lại trở về trạng thái ban đầu, các giáo viên và học sinh đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng đám người Diệp Thiên.

Tất cả mọi người đều thấy, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ đang đứng một chỗ, còn song quỷ Tây Tương giống như bị điểm huyệt, treo người trên không, chẳng hề nhúc nhích.

“Đây… đây là lĩnh vực gì vậy?”

Cuối cùng, Quỷ Vương Đoạt Phách lên tiếng, giọng nói có phần yếu ớt.

“Tôi nói qua rồi, Viêm Giới!”

Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.

“Viêm Giới…ha ha, Viêm Giới!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vừa vui vừa buồn, sau đó đột nhiên cười như điên dại.

Các giáo viên và học sinh ở phía dưới đều không hiểu chuyện gì, đứng ngây người nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, một ngọn lửa bỗng phóng ra từ giữa eo của Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Xoẹt!

Ngọn lửa lan ra, nhanh chóng thiêu đốt cơ thể của Quỷ Vương Đoạt Phách. Quỷ Vương Phệ Nhật cũng mang vẻ mặt thương cảm, giọng đầy ai oán:

“Chúng tôi khổ công tu luyện 103 năm để tìm đám Liên minh Võ thuật báo thù, ai ngờ rằng lại bại dưới tay một tên nhóc đời sau, trời không độ ta!”

Ông ta vừa dứt lời, ngọn lửa sáng rực cũng phát ra từ phần eo, thiêu rụi cơ thể.

Hai đám lửa cháy hừng hực trên bầu trời, khoảng mười giây sai, đám lửa lụi tàn, để lại hai làn khói trắng bay vút lên cao, bóng dáng của Quỷ Vương Tương Tây đã biến mất từ lâu.

“Chuyện này…”

Tim Lư Chính Vũ đập nhanh, hai tay run rẩy, Chứng kiến cảnh tượng này, cho dù là người đi nhiều gặp nhiều sự đời như ông ta cũng cảm thấy hết mức quái dị.

Bộ đôi ác ma từng lộng hành Tương Tây, chiếm đất làm chủ lại cứ thế mà chết sao?

Các giáo viên, học sinh ở phía dưới há hốc miệng chứng kiến mọi chuyện. Mất một lúc lâu sau mới có nhiều học sinh định thần lại, lũ lượt lên hò hét.

“Anh Diệp thắng rồi? Anh ấy thắng rồi?”

Sau đó, hết lớp âm thanh này đến lớp âm thanh khác nối nhau tạo thành làn sóng, vang khắp bầu trời.

Vương Viện Viện nhìn bóng dáng chàng trai trẻ đứng giữa không trung, đôi mắt không ngừng dao động, con tim cũng loạn nhịp.

Khoảnh khắc này, cô ấy đã hiểu tại sao Đỗ Giai Giai lại có đánh giá cao về Diệp Thiên.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.