Chương trước
Chương sau


“Hôm nay, hai huynh đệ chúng tôi sẽ cho cậu một bài học đau đớn để cậu khắc ghi cả đời!”

Quỷ Vương Đoạt Phách cười kỳ dị, năm ngón tay trở nên vặn vẹo và hóa thanh móng vuốt, mỗi một ngón đều có móng vô cùng sắc bén với ánh sáng loang loáng.

“Tôi sẽ rút võ mạch của cậu để cậu mất đi tu vi, trở thành một con người bình thường!”


Vừa dứt lời, ông ta đạp chân xuống đất cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, một cơn gió dữ nổi lên, lao thẳng về phía Diệp Thiên.

“Đồ khốn, dừng tay!”

Lư Chính Vũ thấy vậy thì co đồng tử, hét lên và định lao lên thay Diệp Thiên đỡ đòn tấn công.

Nhưng lúc này Diệp Thiên căn bản không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, cậu giống như người thực vật vậy. Quỷ Vương Đoạt Phách ra tay với Diệp Thiên thì lúc này cậu chẳng khác gì một cái bia đỡ đạn chịu đòn.

“Soạt!”

Thời gian trì hoãn vừa rồi đã giúp Lư Chính Vũ hồi phục được chân nguyên, cơ thể ông ta bạo phát, cả hội trường rúng động và một luồng sáng phóng vọt lên.

“Vừa rồi chưa kịp giao đấu, giờ thì tôi sẽ chơi cùng các người!”

Luồng sáng sắp lao vào giữa Quỷ Vương Đoạt Phách nhưng đến giữa chừng thì một luồng ánh sáng đen lao tới, một chưởng ấn đè xuống.

Lư Chính Vũ khựng người, giơ tay lên đỡ lại đòn của đối phương.

Cả hai người đạp chân trong không trung và đồng thời bật lùi về phía sau. Tay của Lưu Chính Vũ bị luồng khí đen bao quanh. Ông ta trầm mặt.

Quỷ Vương Phệ Nhật đặt một tay sau lưng cười khinh miệt.

“Không hay rồi!”

Lư Chính Vũ lập tức phản ứng lại và nhìn về phía Diệp Thiên.

Lúc này luồng khí màu đen trong tay Quỷ Vương Đoạt Phách đã đến gần phía Diệp Thiên và chộp lấy vùng bụng của cậu.

Lư Chính Vũ trợn trơn mắt, nhưng lúc này ông ta đứng cách xa hàng chục mét, phía trước còn có Quỷ Vương Phệ Nhật cản đường nên không kịp ngăn chặn nữa.

“Chết đi!”

Đôi mắt Quỷ Vương Đoạt Phách ánh lên sát ý, chân nguyên trỗi dậy, đầu ngón tay giống như con dao nhọn quét về vung bụng của Diệp Thiên.

“Á!”

Vô số tiếng hét ở phía dưới vang lên. Tên quái nhân này cực kỳ mạnh, Diệp Thiên đang bị bàn tay đó quét tới thì chẳng phải là sẽ rách bụng và chết ngay tại chỗ hay sao?

Khoành khắc này, đến cả Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh – những người vô cùng tin tưởng Diệp Thiên cũng siết chặt nắm đấm và kêu lên.

“Rầm!”

Móng vuốt của Quỷ Vương Đoạt Phách quét tới, nhưng cảnh tượng máu chảy thịt rơi vẫn không hề xuất hiện, ngược lại giữa ông ta và Diệp Thiên xuất hiện đốm lửa như pháo hoa nổ khắp xung quanh.
“Cái gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.