Chương trước
Chương sau
Diệp Thiên không chỉ không thèm trả lời câu hỏi của bọn họ mà còn tiến lên tấn công liên tiếp.

Ông ta vô cùng tức giận, khói đen tập trung trong bàn tay trái, bàn tay khô héo bỗng trở nên đen xì như mực và ấn vào không gian.

“Rầm!”

Bàn tay này giáng xuống va chạm với bàn tay màu lam. Cả hai tiếp xúc chưa tới vài giây. Ánh sáng lam đột nhiên xuất hiện khiến cho bàn tay kia bắt đầu nứt vỡ và hóa thành vô số mảnh chân nguyên bay rợp trời .


Bàn tay màu lam vẫn chưa dừng lại, dồn toàn lực giống như dời non lấp biển và tấn công về phía Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Thằng nhóc này, chân nguyên mạnh quá!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vô cùng kinh ngạc, trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Lúc này đối diện với Diệp Thiên, ông ta giống như đang đối diện với Long Hoàng năm đó. Đúng vào thời kỳ đỉnh cao như Long Hoàng khiến ông ta dấy lên sự sợ hãi.

Thế nhưng lúc này ông ta không kịp nghĩ ngợi nhiều. Bàn tay màu lam đang giáng xuống, ông ta đành phải đạp chân, cơ thể to lớn với chân nguyên được rót vào trong và đáp từ trên trời xuống.

“Ầm!”

Hai chân ông ta với khí màu đen bao quanh giống như mũi nhọn đoạt mạng giẫm mạnh lên hình bàn tay màu lam kia, cuối cùng thì bàn tay màu lam cũng nứt ra.

Mặc dù là như vậy nhưng điều khiến thầy trò đứng bên dưới càng kinh ngạc hơn đó là Diệp Thiên chỉ xuất có một chiêu mà Quỷ Vương Đoạt Phách đã bị đánh lùi cả mười mét, xuất chiêu thứ hai thì kẻ tiếp theo gánh trọn, điều này đã đủ để làm rõ ai mạnh ai yếu.

“Đàn anh Diệp Thiên còn mạnh hơn cả ma đầu đó nữa!”

Vương Viện Viện đứng ngây ra.

Còn Lục Điềm Hi thì múa máy với vẻ hào hứng.

“Đàn anh Diệp Thiên cố lên!”

Cùng với tiếng hô của cô gái, học sinh trường Tam Trung cũng dẫn hoàn hồn sau cơn kích động và đồng loạt hô lên.

“Đàn anh Diệp Thiên, cố lên, xử lý hai tên khốn đó đi!”

“Đàn anh Diệp Thiên, anh nhất định sẽ thắng!”

“Đàn anh Diệp Thiên, hãy bảo vệ Tam Trung!”

Từng tiếng hô vang lên tạo thành một làn sóng âm thanh cuồn cuộn trong không gian.

Nghe thấy những âm thanh đó, Vương Quỷ Đoạt Phách co đồng tử.

“Cậu là học sinh của trường học này?”

Lần này, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng.

Cậu xua tay, mỉm cười: “Bên dưới phần lớn đều là thầy cô và đàn em của tôi, ông thấy sao?”

Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhất đều tái mặt, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

Hôm nay bọn họ tìm tới Lư Chính Vũ để báo thù nên mới tới Tam Trung. Nhưng giờ đây, một học sinh của Tam Trung lại trở thanh mối đại họa của bọn họ, khiến cho tình hình thay đổi chóng mặt. Bọn họ chỉ cảm thấy như ông trời đang trêu đùa họ vậy.

Từ khi nào mà Hoa Hạ lại có thanh niên yêu nghiệt tới mức này chứ?”

“Hiệu trưởng Lư nói hai người kém may mắn quá, tôi cũng thấy đồng tình!”

“Hôm nay vừa hay là buổi lễ kỷ niệm của Tam Trung, tôi cũng quay về trường và đúng lúc này thì các người cũng tới tìm hiệu trưởng Lư để báo thù!”
“Bất luận nhìn từ góc độ nào thì các người cũng đều không có cơ hội thắng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.