Chương trước
Chương sau
“A?”

Lục Điềm Hi nghe vậy lập tức ngơ ngác.

“Là… Là sao?”


Hai người kỳ lạ này phong toả khắp bốn hướng, mọi người đều trong trạng thái lo lắng ở đây, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại có vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề lo lắng, cô ấy căn bản thấy rất kỳ lạ.

Bây giờ nghe thấy hai người nói, đừng lo lắng, còn có Diệp Thiên thì cô ấy lại càng mù mờ.

Chẳng lẽ nói là Diệp Thiên có thể bảo vệ bọn họ, cam đoan bọn họ bình an vô sự?

Cô ấy nhớ đến Đỗ Giai Giai vừa nãy có nhắc chuyện Diệp Thiên đã từng một mình đánh bại đội trưởng Nhất Trung - Thành Môn, cô ấy biết trình độ Diệp Thiên rất cao, nhưng có mạnh cỡ nữa cũng chỉ là người bình thường. Dù là Lư Chính Vũ hay là hai người kỳ quái áo đen kia, toàn bộ đều là cao thủ đứng trên không, giơ tay nhấc chân đều có thể vỡ núi nứt đất, hoàn toàn vượt ngoài giới hạn loài người, dưới tình huống này dù có mười Diệp Thiên thì sao có thể bảo vệ được bọn họ?

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không trả lời câu hỏi của Lục Điềm Hi, chỉ nở nụ cười bí ẩn.

Tuy bọn họ không biết hai người kỳ lạ áo đen kia rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng trong từ điển của bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ Diệp Thiên sẽ thua bất kỳ ai.

Nhất là không lâu trước đó bọn họ nhìn thấy video Diệp Thiên một kiếm chém rớt máy bay trên mạng, vô cùng kinh sợ, đã xem Diệp Thiên là vô địch.

Ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể đánh rớt, ngay cả vũ khí quân sự hiện đại hoá cũng có thể đánh vỡ, thì còn có gì ngăn cản được Diệp Thiên?

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên bất động, đột nhiên tò mò nói.

“A Thiên, hiệu trưởng Lư có thể thắng hai người họ không?”

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, lúc này Diệp Thiên mới cúi đầu nhìn.

“Nếu là đấu đơn thì xác suất hiệu trưởng Lư thắng là bảy phần, nhưng hai người cùng lên thì hiệu trưởng Lư chỉ có hơn năm phần thắng, hơn nữa đây còn là dưới tình huống hiệu trưởng Lư không có bị thương gì!”

“Trên người hiệu trưởng Lư có nội thương đã nhiều năm, trong thời gian ngắn chống chọi với hai người này có thể ngang tài ngang sắc, thậm chí chiếm thế thượng phong, nhưng nếu kéo dài lâu thì chắc chắn sẽ thua!”

Lục Điềm Hi ở bên cạnh mù mờ cả đầu, nhìn Diệp Thiên không thể tin được.

Trên sân nhiều người như vậy, ngay cả nhóm tinh anh của trường như Âu Hạo Thần bây giờ cũng im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng Diệp Thiên lại bình tĩnh thản nhiên, còn có thể nói chuyện lưu loát, phân tích khả năng đầy trôi chảy, quả thực khó tin.

Nhất là từng câu từng chữ của Diệp Thiên đều có lý, dù đứng ở ngoài trăm mét nhưng lại như hiểu rõ kỳ càng hai bên giao đấu, cô ấy càng cảm thấy khó tin.

Trong lúc cô ấy đang kinh sợ thì câu hỏi tiếp theo của Tiếu Văn Nguyệt lại càng khiến cô ấy sửng sốt.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, cười nói: “Vậy nếu là anh thì sao?”

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, không trả lời chỉ cười nhẹ ra tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất tự tin, miệng khẽ nhếch xem thường lại để lộ suy nghĩ thật của cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh hiểu rõ trong lòng, Lí Tinh Tinh tò mò hỏi: “Anh nói hiệu trưởng Lư không thắng nổi, vậy anh còn không chuẩn bị ra tay sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.